Trong chín năm học, có lẽ kỷ niệm dưới mái trường Thăng Long chắc là đẹp nhất tuổi học trò. Từng năm học trôi qua, rồi 4 năm học chẳng có năm nào là không nhiều kỷ niệm. Lớp 6, mới vào trường, mấy đứa biết đánh đàn rủ nhau tập hòa tấu ngày 20/11, rồi bốn đứa con trai mặc áo dài hát vào buổi sơ kết với bài: ‘‘Một năm mới bình an’’ của Sơn Tùng. Lên lớp 7, sinh hoạt dưới cờ, lại diễn trích đoạn: ‘‘Phá cường địch, báo Hoàng ân’’, ‘‘Quan Âm Thị Kính’’, lớp 8, ‘‘Gặp nhau gần cuối năm’’ mang đến bao nhiêu nụ cười cho khán giả lại vừa có ý nghĩa sâu sắc. Và năm cuối cấp, dấu ấn mới càng rõ nét, in sâu trong mỗi trái tim của mọi người với tiết ngữ văn “ Truyện Kiều và nghệ thuật miêu tả, miêu tả nội tâm”, chúng tôi thuyết trình, ngâm Kiều, lẩy Kiều…và mới đây, A3 đã tham dự cuộc thi chung kết toàn quốc ‘‘Cùng Đức Việt và Miwon thắp sáng những ngôi sao buổi sớm lần thứ VI năm 2020” với giải thưởng cao nhất - giải đặc biệt!

Với khối lớp 9 chuẩn bị chuyển cấp, chúng tôi không được cha mẹ ủng hộ ngay từ những ngày đầu tiên lên ý tưởng. Chúng tôi có cả nam và nữ nhưng các bạn con gái đa phần bố mẹ đều không cho tham gia. Vậy là đội 10 bạn con trai được thành lập. Tuy nhiên, đó cũng là những thử thách lớn mà cả đội phải đối diện trong khi luyện tập và chuẩn bị chương trình. Khi xem các đội biểu diễn dự thi tại sân khấu, tôi thấy hiếm có đội nào toàn con trai như đội chúng tôi, đến cả bạn trợ diễn cũng là con trai. Những ngày đầu, chúng tôi tập màn múa ‘‘Chàng trai đất Việt’’ quyết tâm học hành thi đỗ, tôi được thầy đạo diễn giao cho động tác vô cùng khó, đứng trên bục xoạc và nhảy xuống. Mới đầu thì thực sự đau và nguy hiểm. Mọi người ai cũng đứng xung quanh chực đợi tôi ngã xuống là đỡ ngay. Đối với phái nam khi múa thì cơ thể rất cứng, đến khi dựng được nửa bài, thì thực sự không chỉ có tôi có động tác nguy hiểm mà ngay cả Gia Khánh, Nguyễn Phúc cũng đều phải thực hiện khâu tạo hình sân khấu. Nhưng ai cũng cố gắng để phần diễn được hoàn thành và trái ngọt cũng đến: chúng tôi đạt giải huy chương vàng vòng sơ khảo của cuộc thi. Khi được nhận giải, cảm giác trong tôi vô cùng bất ngờ và vui thích. Những ngày sau, phải hoàn thiện bài dự thi trong 15 phút mà bài thi hôm sơ khảo chỉ là một phần trong đó.Thời gian không nhiều, lại còn ôn thi học kỳ nữa. Thầy biên đạo cho chúng tôi ba bài : ‘‘Thư pháp”, “Hồn Việt” và “Hào khí Việt Nam” với rất nhiều động tác bưng bê, sử dụng nhiều lực vào các khâu tạo hình sân khấu. Chúng tôi ai cũng cố gắng và sơ sảy là điều không thể tránh khỏi, trong lúc tập, có lúc chúng tôi đã đổ mồ hôi và hơn như vậy là đổ cả máu. Trong lần tôi từ bục thả người xuống, tôi đã không cần thận mà ngã, thực sự rất đau. Hay như lúc Chí Phong phải đứng thẳng trên hai cây tre nhìn ra xa thể hiện chí khí của chàng trai đất Việt, thì bạn ấy đã ngã, và sau đó động tác này được chuyển cho Nguyễn Tiến Phúc thực hiện. Chúng tôi nhiều lúc tưởng chừng chẳng vượt qua được những khó khăn ấy thì lòng nhiệt huyết của mọi người lại ánh lên trong đôi mắt, mọi người khao khát và ước mơ, từ lúc ấy, mọi người lại càng quyết tâm, cố gắng.Ý tưởng được thầy lên thật hoàn hảo, các chàng trai ra đi cứu nước đánh đuổi giặc, rồi họ trở về, cố gắng học hành dựng xây nước non gấm vóc. Điều đó càng rõ nét khi bao doanh nhân, nhà bác học,…, lớp lớp người chung tay xây dựng nước Nam để ngày càng vươn tầm ra thế giới…

Và ngày thi tài của hơn 20 đội biểu diễn nghệ thuật trong toàn quốc đã đến, mỗi đội lại mang một bản sắc văn hóa, phong cách nghệ thuật thật khác nhau. Đội chúng tôi múa ba bài với ba tiết tấu. Bài đầu tiên nhẹ nhàng, sâu lắng để lại bao suy ngẫm cho khán giả về một thời hùng thiêng chống giặc ngoại xâm bảo vệ nước nhà. Bài thứ hai tiết tấu được đẩy nhanh lại càng nhấn mạnh ý chí hiếu học ngút trời của các chàng trai nước Nam, và cuối cùng, “Hào khí Việt Nam” như một lời khẳng định lại bờ cõi, sông núi Đại Việt, lịch sử, hiền tài làm rạng danh Tổ quốc. Trong khoảng 14 phút trên sân khấu biểu diễn, cảm xúc đan xen đến thật lạ lùng. Trước khi tiết mục bắt đầu, chúng tôi đã ở trong phía hậu trường để chuẩn bị, ai cũng háo hức, tràn đầy năng lượng và có đôi chút lo lắng xen lẫn trong tâm trí chúng tôi. Mọi người trở về vị trí, và phần biểu diễn bắt đầu. Từng động tác được các bạn trong đội ghi nhớ như in vào trí óc, và cố gắng thể hiện thật tốt. Trên sân khấu, cứ đến mỗi đoạn tạo hình, chúng tôi trong lòng chắc hẳn ai cũng sốt ruột và lo lắng. Liệu rằng mọi thứ đã ổn thỏa cho một màn trình diễn hoành tráng? Và cuối cùng cảm xúc ấy qua đi, nhường chỗ cho sự vui sướng vì tiết mục đã thành công rực rỡ! Để mà nói sau khi thi xong, chúng tôi còn kể lại cho nhau nghe cái cảm xúc mà mọi người vừa trải qua. Ai cũng vui vì phần thi đã hoàn thành tốt đẹp, vượt qua cả sức tưởng tượng của mọi người và hơn hết, lúc ấy, ai cũng đẹp, và sân khấu lại càng đẹp hơn. Bước xuống sân khấu, các bác phụ huynh đứng xung quanh chờ đón chúng tôi, và trong số họ, có bố tôi - người cầm máy ảnh. Ánh mắt của bố tôi khác hẳn với ngày thường, sự nghiêm nghị chẳng còn trên đôi mắt mà tôi thấy rõ sự tự hào, không chỉ về tôi mà còn dành cho cả đội - ‘‘Tám chàng trai đất Việt’’, và trong ánh mắt ấy, tôi mới biết bố đã cảm thông và thấu hiểu chúng tôi, một điều mà chúng tôi hằng mong ước. Bố đã trải nghiệm những ngày cùng chúng tôi tập luyện, đi thi và rồi ngày trao giải bố cũng đến để một lần nữa, lại sống cùng với những xúc cảm của chúng tôi.


Tối hôm đó trở về, tôi luôn suy nghĩ và trằn trọc mãi, chỉ vì chủ nhật ngày mai là lễ trao giải vậy mà tôi sẽ chẳng được đi vì có lịch học thêm. Dẫu biết bố đã nhắn tin xin cô cho tôi không đến lễ trao giải, nhưng tôi vẫn muốn xin bố, một phần vì tôi muốn trải qua cảm xúc lúc trao giải cùng với những người đồng đội của mình, phần là vì tôi muốn có chút cảm xúc gì đó cho riêng tôi, để tôi có thể ngồi đây và viết những dòng cảm xúc này, tôi muốn thấy thành quả sau những ngày lao động nghệ thuật vất vả. Bố không đồng ý, tôi buồn nhưng tôi hiểu bố làm vậy là vì nghĩ tôi sẽ không theo kịp lớp nếu cứ nghỉ học mãi. Bố mẹ thương tôi thật, nhưng tôi vẫn muốn tham dự cùng mọi người, tôi nhắn lại cho cô chủ nhiệm, cô chỉ bảo: ‘‘ Con cứ từ từ, rồi bố mẹ sẽ hiểu cho con’’. Đêm đó, tôi cứ phân vân, chẳng nhẽ trái ý bố mẹ? Tôi không muốn và cứ thế, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết. Sáng hôm sau, tôi đã bị đánh thức bởi cái tiếng mở cửa phòng đến khó chịu, hóa ra là bố, bố lên gọi tôi dậy, tôi tưởng hôm nay phải đi học nên còn chần chừ mãi, bố mới bảo đi cùng mọi người. Tôi mừng quýnh cả lên, lật tung cái chăn dạ đang ủ ấm trên người, cứ chân trần mà phi xuống đất lấy quần áo mặc vào rồi lên xe với bố, tôi chỉ thắc mắc, sao sau có một đêm bố mẹ lại thay đổi ý nghĩ nhanh vậy. Hóa ra, cô Oanh đã nhắn tin cho bố mẹ tôi. Cô muốn chúng tôi bên nhau, nắm tay nhau cùng trải nghiệm mọi cung bậc cảm xúc để hiểu nhau hơn, để được hạnh phúc và hơn hết là có chí khí của những chàng trai đất Việt!

Ngày hôm sau, vẫn chiếc áo dài trắng tua đỏ, chúng tôi diện lại lên người chẳng khác nào khi đi diễn, ai cũng chờ đón một kết quả, một trái ngọt giữa mùa đông giá rét. Chúng tôi vừa xem các tiết mục, trong lòng lại cứ nôn nao, rồi giải đặc biệt có lượt view nhiều nhất trên Youtube đã được trao, các giải khác lần lượt cũng được trao, và vẫn chưa có tên trường tôi. Đã có lúc tôi đã rất hồi hộp đến mức có một bác quay phim đến hỏi ‘‘đây là trường Thăng Long đúng không , ngồi yên đây nhé’’ tôi đã hỏi bác xem được giải gì, bác lặng thinh không nói nửa lời, có bác đài truyền hình cũng trêu lại càng làm chúng tôi thêm nóng lòng. Cả đám không dám bước lên sân khấu cùng các đội để nhảy dân vũ vì cả đội đều đang rất ngại, chẳng có giải gì mà lên thì ngượng chết. Và tôi phải đợi cô hiệu trưởng giục mãi mới lên và mọi người cũng kéo theo nhưng ai nấy cũng đứng hết vào gần cánh gà, đợi hết bài thì đi xuống. Và cho đến khi giải nhất đã trao hết, trong chúng tôi ai cũng nghĩ sẽ giải ba đây và cuối cùng MC đã gọi tên trường tôi - giải đặc biệt! Chẳng đợi đến khi MC nói hết câu, tôi và Gia Khánh đã chạy ngay lên sân khấu trong sự hạnh phúc, trong những cái ôm của những người đồng đội. Lúc đó cho dù có hàng nghìn khán giả đi nữa, tôi cũng muốn nói với họ, chúng tôi đã làm được, và điều đó là sự thật, giải thưởng cao nhất của cuộc thi đã thuộc về THCS Thăng Long! Cả đội, cả phụ huynh lẫn các giáo viên của trường khi nghe đến tin ấy ai cũng nhảy lên, cười rạng rỡ rồi vỗ tay mãi. Đội chúng tôi chuẩn bị trong khoảng thời gian ngắn cho tiết mục tuyệt vời đó, và cũng không thể ngờ, nó hoàn hảo đến thế. Từ thầy Hùng Nam biên đạo múa với ý tưởng tuyệt vời, vũ đạo chuyên nghiệp, vừa sâu sắc, nhẹ nhàng, vừa hào hùng, khí phách mới thấy rõ cái chí nước Nam. Rồi đến cả thầy Lê Anh - một ca sĩ thể hiện rất thành công bài “Hào khí Việt Nam” đã luyện thanh, chỉnh giọng để tất cả có một bản hòa ca hùng tráng, từ beat đến giọng hát đều được thầy chỉnh đến tỉ mỉ từng chút. Cô Trần Hà đã giúp chúng tôi chạy thử được sân khấu và giúp cả đội cân đội hình khi biểu diễn, cô Hường mẹ bạn Lý Đạt vô cùng chuyên nghiệp khi tạo hình ảnh cho “Các chàng trai đất Việt”. Hơn nữa, cha mẹ của chúng tôi dần dần thấu hiểu, đồng ý để chúng tôi có thể tiếp tục tham gia cuộc thi. Sự nhiệt tình của bạn trợ diễn kiêm lớp trưởng An Huy cùng bạn Tuấn Minh cũng góp một phần không hề nhỏ. Và còn một người rất lặng lẽ chính là chị Tâm Anh - con gái của cô chủ nhiệm, người đã đứng sau hậu trường, âm thầm cổ vũ giúp sức cho chúng tôi và thật sáng tạo khi đạo cụ diễn là những chiếc bút thư pháp được chị làm công phu và tỉ mỉ. Trong những ngày trước khi thi, ai cũng lo lắm vì chẳng biết lấy đạo cụ ở đâu để diễn, chính chị đã sáng tạo và làm giúp chúng tôi. Và chị cũng chính là người đã giúp cô chủ nhiệm vững tin hơn trong những lúc mà tưởng chừng cả đội sẽ dừng bước. Tuy chị đã đi xa, nhưng trong chúng tôi, ai cũng cảm giác chị luôn dõi theo từng buổi tập, từng phút khi diễn trên sân khấu, và mỉm cười khi chúng tôi nhận kết quả thật ngọt ngào, thật xứng đáng. Cô chủ nhiệm của chúng tôi đã bật khóc. Những giọt nước mắt của sự hạnh phúc, thương trò lăn dài trên khóe mắt làm tôi thương cô vô cùng. Cô đã kiên cường, dũng cảm vượt qua nỗi đau mất mát người thân để ngày ngày vẫn lên lớp, vẫn lo cho cả đội. Cô ơi, cảm ơn cô đã lo cho chúng con, để một mai chúng con luôn nhớ đến mái trường Thăng Long, để mỗi khi nhắc đến, chúng con mãi luôn tự hào là học sinh lớp 9A3 của Thăng Long, A3 mãi yêu cô.

Những lúc nhớ lại như thế này, tôi mới càng cảm thấy A3 đã là một phần không thể thiếu trong trái tim tôi. Sau lễ tổng kết trao giải, trong niềm vui hân hoan, chúng tôi đã được các bố mẹ khao thật to. Mặc cho có rất nhiều khách ở trong nhà hàng, nhưng chúng tôi vẫn bật nhạc, cùng nhau hát vang bài “Hào khí Việt Nam” mà chúng tôi đã diễn, cùng nhau làm lại các động tác trên sân khấu. Ai ai cũng nhìn vào chúng tôi, có lẽ họ cảm thấy kỳ khôi lắm, nhưng chúng tôi chẳng ngại ngần, cứ hồn nhiên như thế vì chúng tôi đang được trải qua cảm giác thật là tuyệt vời . Trong đội tám đứa thì có sáu đứa tham gia thi học sinh giỏi quận. Phạm Gia Bảo còn thi học sinh giỏi thành phố môn hóa. Mỗi đứa học chuyên một môn nhưng cuối cùng, chúng tôi đều có một điểm chung là tình đồng đội và khao khát thành công để mang vinh dự về cho THCS Thăng Long, để có dấu ấn kỉ niệm với mái trường yêu mến. Khi trao giải xong, một điều tình cờ là quần áo thường ngày đều đã bị các mẹ mang lên xe, vậy là tất cả mặc nguyên đồ diễn đến quán ăn, đã vậy đến 1 chiếc taxi cũng chẳng gọi được mà nhà hàng lại gần, thế nên cả phụ huynh và đội múa đi bộ đến. Cả đội ai cũng đeo huy chương, thẻ diễn viên và mặc đồ diễn vừa đi vừa cất cao giọng mà hát, chẳng ai quan tâm tới có bao nhiêu ánh mắt đang hướng về chúng tôi. Sau này cứ hễ rảnh là lại lấy loa lên lớp bật cho cả lớp nghe, vừa múa theo nhưng đó là những phiên bản thú vị của tiết mục: ‘‘ Chí nước Nam’’ khiến cho ai có mặt ở đấy đều phải cười ra nước mắt mới thôi.

Thay mặt tất cả thành viên trong đội, con chân thành cảm ơn các thầy cô giáo luôn ủng hộ khi chúng con chuẩn bị chương trình, các cô, các bác phụ huynh hỗ trợ nhiệt tình từ lúc tập đến khi biểu diễn, nhận giải và là đội hậu cần luôn sẵn sàng trong cách gà để trợ giúp chúng con. Cảm ơn sự nỗ lực của tất cả các bạn diễn cũng như trợ diễn. Hơn cả tuyệt vời, cả đội đã tạo được dấu ấn trong năm học cuối tại mái trường này, và một mai khi A3 đi năm châu bốn bể thì mãi luôn tự hào về THCS Thăng Long - nơi khởi nguồn mơ ước!

Một ngày gần nhất, những “Chàng trai đất Việt” sẽ đi tham quan 5 ngày tại hai thành phố lớn là Đà Nẵng và Huế trong phần thưởng của ban tổ chức. Và Thăng Long ơi, 9A3 đã cùng nhau đi trên những chặng đường gần cuối của những năm tháng cấp hai, kỷ niệm này sẽ chẳng thể nào quên!
Ngày 15 tháng 1 năm 2021
Học sinh : Nguyễn Minh Quang lớp 9A3
