Trong cuộc đời học sinh của tôi có rất nhiều kỉ niệm khó quên dưới mái trường THCS Thăng Long. Và hôm nay (ngày 15/3/2019) cũng là một ngày như vậy. Tập thể lớp 8C chúng tôi hân hạnh được đón tiếp và giao lưu với đoàn sinh viên đến từ trường Đại học ở Hokkaido (Nhật Bản). Cùng đi với đoàn có cô Nguyễn Thị Ngọc Minh – thư ký Ban điều hành tiếng Nhật, Đề án NNQG 2020, thầy Ando Toshiki – giám đốc trung tâm giao lưu văn hóa Nhật Bản tại Việt Nam, Cô Osada Ami- điều phối viên chương trình "Phái cử cộng sự tiếng Nhật - Nihongo Partners"


Ngay thừ khi Đoàn chưa tới, chúng tôi đã háo hức chuẩn bị cho buổi gặp gỡ. Đó là những món quà, những câu chúc thật ý nghĩa bằng tiếng Nhật trên những tấm bưu thiếp đậm chất Việt Nam. Tất cả chúng đều cẩn thận đặt trong túi giấy. Bàn ghế đã được kê thành nhiều nhóm nhỏ nhằm phục vụ cho phần trò chơi giao lưu. Những bức tranh khung cảnh của Nhật cũng đã được treo khắp phòng, đem lại cảm giác quan tâm dành cho những vị khách đặc biệt. Ai nấy đều tất bật với công việc của mình nhưng không ai nén nổi niềm vui khi sắp được gặp những “nhà giáo” người Nhật tương lai.

Trước giờ hẹn khoảng hai mươi phút, trong lúc chúng tôi đang hoàn thiện nốt phần trang trí bảng, cả đoàn khách đã có mặt và trong tay là những đồ đạc chuẩn bị cho buổi giao lưu… Tôi và vài người bạn ở lại trang trí lớp đều đã rất bất ngờ trước sự đường đột này. Họ bảo với chúng tôi rằng họ muốn đến sớm để chuẩn bị. Ồ! Chúng tôi chợt nhớ ra rằng, người Nhật lúc nào cũng chu đáo như vậy, đó là điều khiến bạn bè các nước láng giềng đều rất kính nể. Họ bước vào lớp và nở nụ cười với tất cả mọi người trong phòng.

Mở đầu buổi giao lưu là phần các anh chị sinh viên giới thiệu về bản thân , một cách hóm hỉnh và gần gũi. Chúng tôi được biết là các anh chị đều lớn lên ở Kurushi, một vùng đất ven biển Hokkaido. Các anh chị còn cho chúng tôi biết Kurushi còn là nơi có cảnh hoàng hôn đẹp nhất thế giới- nếu có cơ hội, tôi mong muốn được đến đây để ngắm hoàng hôn một lần! Ở nơi đây, người ta không nói cảm ơn như cách thông thường là “Arigatou gozaimasu” viết bằng Hiragana như thông thường, mà họ có ngôn ngữ của riêng họ: “iyai raikere” viết bằng Katakana. Và các anh chị luôn nhắc chúng tôi, khi tạm biệt hãy chào nhau như thế.

Và thật thú vị, chúng tôi được các anh chị dạy hát tập thể bài hát truyền thống ở Kurushi. Ban đầu chỉ nghe thôi thì ai cũng nghĩ là bài rất khó hát. Nhưng sau đó các anh chị đã hát lại và kèm thêm những hành động minh họa trông rất dễ thương. Thế là cả lớp hòa theo âm nhạc mà nhảy cùng họ, niềm vui không thể giấu qua những nụ cười và ánh mắt của mọi người.

Nhưng có lẽ điều tôi mà các bạn vui nhất là chúng tôi được học cách làm Kendama, một món đồ chơi làm bằng gỗ và một quả bóng, cách chơi là tung quả bóng làm sao cho nó chui vào lỗ. Nguyên liệu làm rất đơn giản: 2 cái cốc, một cái dây, một tờ giấy vo tròn lại làm quả bóng và băng dính. Tôi để ý thấy băng dính của họ rất dai, chắc chắn, thậm chí tôi lấy tay xé ra thì nó cũng chả đứt nổi! Sau một hồi chật vật làm món đồ chơi ấy, ai cũng cảm thấy vui vẻ với thành quả của mình. Chúng tôi và kể cả các anh chị sinh viên, thậm chí các vị khách, thầy cô của chúng tôi cũng rất hào hứng,và háo hức chơi .

Ôi, thời gian trôi qua sao mà nhanh quá vậy! Đã đến lúc chúng tôi phải nói lời tạm biệt với những người đã đem đến cho chúng tôi buổi giao lưu rất ý nghĩa. Nhưng không sao, những khoảnh khắc đẹp đã được lưu giữ lại không chỉ qua những bức ảnh mà trong kí ức của chúng tôi. Tạm biệt hương sắc Nhật Bản. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên buổi giao lưu này!
Nguyễn Gia Linh – 8C – THCS Thăng Long
