20/11 – ngày nhà giáo Việt Nam thiêng liêng gõ cửa trong mênh mang miền nhớ mang tên Thăng Long. Đã hai năm rồi kể từ ngày cuối con cất bộ đồng phục thân thương suốt bốn năm gắn bó vào góc tủ. Những ngày cuối thu, con vẫn mơ về trường cũ, mơ về góc sân nhỏ con cùng mấy đứa đánh cầu, mơ về bàn cờ tướng thiếu đủ các quân trong phòng bảo vệ... và hôm nay cũng thế, con nhớ Thăng Long trong nỗi nhớ da diết của đứa con xa nhà đã lâu không về lại.
Dịch bệnh ngăn cách, lỡ hẹn rồi lại lỡ hẹn, con không thể có dịp để thăm những buổi lễ quan trọng của trường, nhìn những thế hệ kế tiếp nối bước vào ngôi nhà nhỏ, và hơn cả là hỏi thăm các thầy cô – những người đã dìu dắt con đi qua ngưỡng tuổi thanh xuân chông chênh đẹp mà đầy ngây dại. Trong những dịp đặc biệt này, con thật sự không biết nói gì hơn, chỉ vẫn như mọi năm, gửi lên những người lái đó bình dị mà vĩ đại lời cảm ơn chân thành nhất. Mọi thứ về A3, về Thăng Long Nguyễn Văn Ngọc, về hình bóng thân thương của những người cha người mẹ hiền ấy con đều khắc ghi, nâng niu nơi trang trọng nhất của trái tim mình. Con luôn tự hào, luôn hạnh phúc, vì đã từng được học tập, được trải nghiệm, được “sống” trọn vẹn ở một nơi tuyệt vời như thế...
Ngày lễ lớn của ngành giáo dục đã về rồi, rộn rã khắp nơi nơi, đông lạnh dường như bừng nở những nụ hồng rực rỡ, từ tấm lòng, con cảm ơn và kính chúc cô Trần Hằng, GVCN – người mẹ của đàn gà tinh nghịch A3 luôn có thật nhiều sức khỏe, dồi dào cảm hứng với văn chương, và nâng cánh lên thêm nữa bao ước mơ, khát vọng. Cô cho phép con được gửi lời chúc tới Thầy Sơn, cô Dương, Thầy Yên, Cô Hà Lan, Cô Đào, và tất cả các thầy cô lời chúc tốt đẹp nhất. Con yêu trường, yêu thầy cô rất nhiều và “ dù năm thàng vô tình trôi mãi mãi”, con vẫn là đứa học trò nhỏ năm ấy của Thăng Long.
Vũ Gia Bảo – HS A3 (2016 – 2020)
