Trang chủ Tin tức - sự kiện Bài viết của GV-HS

Nhớ Thăng Long những ngày tháng 11

18/11/2021
Bài viết của học sinh Nguyễn Minh Quang trường THCS Thăng Long (niên khóa 2017 - 2021)

       Cứ hàng năm, gió se đến, tháng 11 về. Ở Thăng Long những ngày này bận rộn lắm, cứ ngơi tay là sẽ có việc. Từ những lần làm bích báo, đến những buổi tập văn nghệ, Thăng Long cứ rộn rã cả sân trường. Nhưng năm nay tôi không còn thấy những điều đó nữa, có lẽ là do...tôi đã ra trường… là do covid nữa.

       Cảm xúc trong lòng tôi vẫn cứ như thế, tôi vẫn yêu Thăng Long như thủa ban đầu. Mới ngày nào A3 còn lạ lẫm với tôi biết bao, tôi đã từng trằn trọc, suy nghĩ mông lung về mái trường mới… thì giờ đây, tôi và chúng bạn chỉ biết bâng khuâng mà nhớ lại từng kỷ niệm gắn bó với nơi này. Những kỷ niệm đó chẳng thể nhạt phai mà luôn “xanh” mãi cùng tháng năm và trở thành tuổi thơ của cả một lứa học trò.

      Nhớ đến bài thơ cô nghẹn ngào đọc trong buổi chia tay: “Có những lúc con chẳng hiểu nổi mình; Nhớ ...thư viện-nhớ gì hơn nhớ sách” Có lẽ chỉ có chúng tôi mới hiểu cái “nhớ gì” mà cô nhắc đến. Đó là những phút giây bên nhau ở thư viện, cùng vượt qua những ngày ôn thi học sinh giỏi, cùng nắm tay nhau đi qua bao trang sách. Nhớ về nơi đó, tôi lại nhớ đến những ngày chúng tôi cùng nhau xây dựng kế hoạch 20 tháng 11 cuối cùng ở Thăng Long.

      Ngày đó, gió thổi mát lộng cả hành lang, chúng tôi cùng nhau vẽ nên bao bản kế hoạch. Mọi người cùng nghĩ, cùng làm, cùng chuẩn bị. Một kế hoạch cho ngày tri ân thật hoàn hảo. 

      Từ tờ mờ sáng, lớp tôi đã tràn ngập bóng bay, tiết học Nhật đó không ai trong lớp tôi học, đơn giản vì mọi người đang bận thổi bóng bay. Biết bao quả bóng màu sắc rực rỡ, thơ mộng cứ bay qua bay lại. Chúng hệt như suy nghĩ của chúng tôi vậy - hồn nhiên, trong sáng và rất thơ ngây. Chúng tôi “bày binh bố trận” ở trong lớp, ở ngoài hành lang, rồi ở dưới cổng. Bao nhiêu vị trí “hiểm yếu” thì đều có A3 “trấn thủ”. Sở dĩ nhiều như thế là để phòng trường hợp cô chủ nhiệm sẽ ghé thăm lớp đột xuất. Trên hành lang tầng 4, gió thổi đến se lạnh. Ai nấy cũng chỉ khoác chiếc áo đồng phục rồi đứng trước gió chờ cô. Lúc đó, tôi thấy A3 ngầu lắm, áo bay phấp phới trong cái se lạnh của tiết thu Hà Nội. Tôi sốt ruột quá, cô hứa với tôi sẽ đến lớp vào tiết 3, mà gần hết tiết 4, chúng tôi vẫn chờ. Nhấc điện thoại, tôi đã dùng cái “mưu kế” của mình để giục cô đến lớp. Và quả nhiên đã có tác dụng, tôi cũng chỉ báo cô, lớp có chuyện gấp lắm, và tôi điều chỉnh cho giọng nói nghe thật nghiêm trọng. Cuối cùng cô cũng đến rồi. Vũ Linh là đứa hấp tấp nhất, bịt mắt cô từ dưới cầu thang. Trong lớp thì cũng ổn thỏa rồi. Quả bóng bay đầy những mảnh giấy sắc màu trông đến là rực rỡ, chỉ chờ cô vào lớp là sẽ có một tràng pháo hoa chào đón. Hình như tôi là tác giả của màn pháo hoa đó thì phải. Cô bước vào lớp như lạc vào khu rừng của những bông cúc họa mi. Những bông hoa trắng tinh khôi như đại diện cho những gì cao quý và tinh khiết nhất chúng tôi dành tặng cô. Tôi chưa bao giờ thấy cô cười tươi như thế. Nụ cười đó của cô, chỉ cần là học sinh của A3 thì sẽ mãi chẳng quên.

      Đấy, 20 tháng 11 ở Thăng Long vui thế đấy. À, tôi còn nhớ nhiều lắm. Biết bao vai diễn để đời của tôi cũng từ những chương trình chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam mà ra. Nhiều lắm, cũng chẳng liệt kê hết nữa. Cô chủ nhiệm của tôi cũng đến kỳ lạ, cứ đến ngày này là cô chẳng nhận quà đâu. Nhưng tôi hiểu, đối với cô, chỉ cần chúng tôi đam mê và có một tình yêu sâu sắc dành cho văn, thì đó là món quà lớn nhất với cô rồi. Tất cả đã hóa thành bầu trời trong tuổi thơ tôi, nó sẽ là những điều đẹp đẽ nhất mà tôi ích kỷ giữ cho riêng mình.

     Tôi cứ bồi hồi nhớ lại biết bao kỷ niệm ở Thăng Long những ngày này. 20 tháng 11 đến, tôi cứ hay tò mò với những bộ đồng phục lạ mắt của các anh chị học sinh cũ trong sân trường, tôi ngưỡng mộ lắm. Và giờ đây, cũng chính tôi mang đến những màu sắc mới lạ cho các em học sinh Thăng Long. Nay xa rồi, lòng tôi luôn nhớ đến nơi đây. Nơi mình đã dành trọn tuổi 15 để yêu tha thiết.Tôi đã mường tượng ra biết bao cảm xúc trong ngày trở lại trường, được trở về nơi mình yêu thêm lần nữa. Nhưng trong khi dịch vẫn đang hoành hành khắp chốn, tôi chỉ được thể hiện tình yêu đó qua từng dòng chữ, từng đoạn văn, từng trang giấy và bồi hồi nhớ những vần thơ xưa:

“Tạm biệt

Mai xa rồi con nhé!

Hãy giữ kỉ niệm trong tim mình

Với tất cả ân tình về ngôi trường yêu dấu

Với tất cả những ngây ngô, khờ khạo

Của tuổi mười lăm, mười ba

Hãy mãi như ngày hôm qua”


 

                                              Hà Nội ngày16 tháng 11 năm 2021

Nguyễn Minh Quang - Cựu học sinh THCS Thăng Long

 


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh