Chúng tôi đến trường từ lúc tờ mờ sáng, khi mà nhiều người vẫn còn nằm trong chăn ấm. Bọn con gái kéo nhau ra một góc để trang điểm, còn bọn con trai thì bận rộn thay quần áo hoặc tranh thủ tập lại động tác nhảy. Tôi đứng ở góc lớp, đọc đi đọc lại tờ danh sách các tiết mục, lo lắng tập đi tập lại câu giới thiệu. Đúng thế, hôm nay tập thể 9A1 của chúng tôi là một trong ba lớp tổ chức sinh hoạt dưới cờ. Tôi nhẩm đi nhẩm lại đến thuộc cả các tiết mục: múa của lớp 9B, hát đơn ca của lớp 7C, đố vui của 9A1, bài nhảy của 9B, song ca của 7C… Bình thường thì tôi chẳng quan tâm đâu, nhưng hôm nay tôi là nguời dẫn chương trình. Bài nói đã được chuẩn bị từ lâu, hai MC cũng đã tập trước, thế nhưng tôi vẫn không thể nào yên tâm nổi: “ Nhỡ mình nói vấp thì sao? Nhỡ mình nói nhầm thì sao? Nhỡ mình phát âm sai thì sao?...” ruột gan cứ như bị đảo lộn hết cả lên, tôi phải hít sâu để trấn tĩnh. Nhấp nhổm hơn nửa tiếng đồng hồ thì giờ diễn cũng đến. Tim đập nhanh, tôi cầm mic bước lên sân khấu, đối diện với cả nghìn khán giả cùng trường, cảm thấy như công sức chuẩn bị đều bay biến hết. Bên cạnh tôi, cậu bạn dẫn cũng đang bắt đầu mở lời chào. Giọng cậu ta run run, chắc cũng hồi hộp lắm. Ôi, phải thực sự đứng lên và nói vào chiếc micro trước toàn trường mới hiểu cảm giác ấy thế nào. Khi ấy giọng nói của mình vang lên nghe vừa lạ, vừa ồn, lại vừa chậm mất một nhịp, khiến cho tốc độ nói chậm lại và khi nhận ra điều đó, cố trở lại tốc độ ban đầu thì sẽ thành ra quá nhanh, lại dễ vấp.

Trúc trắc trục trặc mất một lúc rồi cũng xong phần giới thiệu ban đầu. Cũng tốt, vì sau đó tôi bắt đầu quen dần với mic và loa, nói cũng tự nhiên hơn, đủ để hoàn thành phần đố vui bằng tiếng Anh. Đến khi ấy tôi mới đủ bình tĩnh để thưởng thức các tiết mục, đặt biệt nhất là nghe lời khen ngợi của mẹ tôi, người đã đến cổ vũ cho con gái. Và khi đã bình tĩnh rồi thì mới thấy mọi thứ thật thú vị làm sao: đứng nơi cánh gà bên sân khấu, dường như tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng hồi hộp của những chủ nhân các tiết mục, nhất là các tiết mục hát, những điều mà tôi chẳng thể nào cảm nhận được khi là một trong những khán giả dưới kia. Vượt qua được sự sợ hãi khiến tôi cảm nhận được buổi sinh hoạt hôm nay hay gấp vạn lần so với bình thường. Sao các em lớp 7C hát hay thế? Sao các bạn lớp 9B múa đẹp thế, nhảy đẹp thế? Mọi thứ bỗng dưng trôi nhanh vùn vụt. Chẳng mấy chốc mà đã xong phần giới thiệu sách (Tuổi thơ dữ dội- một cuốn sách tuyệt hay) và giờ thì đến tiết mục cuối cùng: bài nhảy dân vũ của các bạn cùng lớp tôi. Sau lời giới thiệu cùng lời chào tạm biệt khán giả, tôi vui vẻ tắt mic, chạy lại phía bên sân khấu- nơi những “vũ công” của chúng tôi đang nhấp nhổm không yên chờ được trình diễn. “Đến lượt chúng mày đấy! Tỏa sáng nha!” Tôi vừa nói vừa cười, vừa vỗ vai vài “vũ công” . Tôi có thể cảm nhận được sự hồi hộp háo hức, sự nghiêm túc của các bạn tôi. Kể cả những đứa nhí nhố nhất trong lúc tập. Tôi không ở trong đội nhảy nên tôi sẽ chạy về phía chiếc ghế nhựa nhỏ được để dành cho tôi ở dưới kia và thưởng thức tiết mục cuối cùng như một khán giả thực thụ. Điệu dân vũ kết thúc, sân khấu “hạ màn”. Trong khi tất cả mọi người đang thu dọn ghế, tôi lẻn trốn vào nhà vệ sinh, soi lại lớp trang điểm trên mặt mà bật cười. Son thì lem nhem, phấn má thì không đều, mắt thì thâm quầng do tối qua thức khuya và sáng nay dậy sớm. Nói chung là chẳng ra làm sao cả! Nhưng tôi chẳng quan tâm, vì hôm nay tôi đã học được nhiều điều mới. Tôi đã trải nghiệm việc nói trên micro của trường, đã chế ngự được nỗi sợ hãi hồi hộp và đã cải thiện kỹ năng nói trước đám đông, một kỹ năng mà theo mẹ tôi là “rất cần thiết” Bỗng tôi thấy ngờ ngợ. Lạ nhỉ, những buổi biểu diễn là để dành cho khán giả, nhưng tại sao lại có vẻ như người đứng trên sân khấu mới là những người nhận được nhiều nhất ?

Trần Minh Châu – HS 9A1
