Thân gửi tập thể lớp 9E, gửi các bạn K9 Thăng long 16-20
Vậy là một mùa hè, một tháng 5 lại đến. Từng chùm hoa phượng đỏ rực lại có dịp khoe sắc trong tiếng ve ngân vang. Và cái nắng chói chang của mặt trời lại có dịp trải dài trên những con ngõ, phố phường.
Bức tranh đầu hạ vẫn đẹp, vẫn rạng ngời, sáng trong tựa tâm hồn thiếu nữ đôi mươi là thế. Nhưng chỉ có một điều thay đổi: Bức tranh này là lần cuối cùng Bạn ở bên Tôi.

Bốn năm trước, Bạn và Tôi là 2 đường thẳng song song. Bạn không biết Tôi, Tôi cũng chẳng hề quen Bạn. Chúng ta cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ “cắt nhau” hay gặp mặt. Để rồi, khi về cùng chung mái nhà E, cùng được cô Hoa dìu dắt, Bạn và Tôi đã quen nhau.
Lúc ấy, Bạn và Tôi trong sáng lắm! Vẫn còn đâu đó chút ngây ngô của lứa tuổi tiểu học. Còn đâu đó chút hồn nhiên của những đứa trẻ mới bước vào đời. Và cả chút ngại ngùng đầy đáng yêu. Những câu đùa, lời chào “Tớ - Cậu”ngọt xót vang lên giữa Bạn và Tôi. Chúng ta vui vẻ, chơi với nhau và coi nhau như những người bạn mới quen thân thiện. Chỉ dừng lại ở vui thôi bởi ta chưa hiểu nhau nhiều. Chỉ dừng lại ở những câu đùa và những lời trêu thôi bởi ta còn e dè chưa tin tưởng nhau…
Rồi năm tháng trôi qua, từ “Tớ - Cậu” dễ thương đã chuyển thành “Mày – Tao” thân thuộc, từ những lời đùa giản đơn đã từ bao giờ có thêm những dòng tâm sự, chia buồn thầm kín. Tôi và Bạn dần hiểu nhau nhiều hơn, dần mở rộng trái tim và đón nhau sự thực. Khi ấy, chúng ta đã trở thành những người “đồng chí” của nhau!
Biết bao những bí mật, những hôm trốn tiết và cả những đêm thức cày bài – Bạn đều làm cùng Tôi. Biết bao lần kiểm tra căng thẳng hay những hôm vui chơi xả hơi tung nóc –Tôi đều phiêu cùng Bạn. Chắc Bạn còn nhớ những lần ra chơi, chúng ta tíu tít chạy ra nhau nói chuyện nhỉ? Và hẳn Bạn cũng chưa quên những lần ta hiểu lầm, giận không thèm nhìn mặt nhau đâu. Vô số kỉ niệm buồn vui, Bạn đều cùng Tôi trải qua. Chúng ta dù có lúc yêu thương hay giận dỗi nhưng vẫn luôn bên nhau, chứng kiến sự thay đổi và trưởng thành cùng với nhau.
Bạn biết không, Tôi coi Bạn là BFF của đời mình, là người hiểu tôi nhất và sẽ mãi bên cạnh, chẳng rời xa Tôi.
Nhưng thời gian vô tình cứ lặng lẽ trôi. Thu qua, Đông về, Xuân sang để rồi Mùa Hạ đã đến.
Tất nhiên cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, lúc chia tay. Nhưng sao chóng thế? Còn rất nhiều điều ta chưa làm cùng nhau, và cả lời “cảm ơn” hay câu “ Tôi yêu Bạn” cũng chưa lần nào được nói. Biết làm sao khi thời gian còn lại là quá ít để chúng ta giữ những kỉ niệm đẹp nhất về nhau?
Không bắt buộc sau này Bạn phải nhớ Tôi hay nhớ những kỉ niệm giữa hai ta bởi tương lai có ai biết trước được. Chỉ mong ngay lúc này, Tôi và Bạn sẽ tạo thật nhiều kỉ niệm tuyệt vời nhất cùng nhau khi còn có thể .
Vậy là một mùa hè, một tháng 5 nữa lại đến. Từng chùm hoa Phượng đỏ rực lại có dịp khoe sắc trong tiếng ve ngân vang. Và cái nắng chói chang của mặt trời lại có dịp trải dài trên những con ngõ, phố phường.
Bức tranh đầu hạ vẫn đẹp, vẫn rạng ngời, sáng trong tựa tâm hồn thiếu nữ đôi mươi là vậy. Nhưng chỉ có một điều thay đổi: Bức tranh này là lần cuối cùng Bạn ở bên Tôi!
Phạm Lan Vy – 9E
