Trang chủ Tin tức - sự kiện Bài viết của GV-HS

Và 4

09/07/2020
Thăng Long là nhà, và cũng là nơi những rung cảm tuổi 15 ấu thơ được xanh nở. Thăng Long – nơi tình yêu mãi xanh!

4 mặt giấy, 4 mùa thi, 4 mùa hạ, 4 năm học. Khắp chung quanh đều “4”. Chưa bao giờ tôi thấy yêu số 4 đến thế. Người ta thường nói 4 là tử, và 4 chưa từng chối cãi. “Ta thế nào lòng ta tự thấu.” Sẽ có những khía cạnh ẩn sâu trong góc tối con người mà chẳng phải ai cũng thấy được. 4 cũng vậy. 4 có những nét nghĩa đẹp mà ta còn chưa khám phá hết. Với tôi, 4 ý nghĩa nhất là khi khép lại những năm tháng cấp 2.

----------------

Thăng Long không rộng lớn, nhưng đủ để ôm trọn cả thời niên thiếu của tôi. 4 năm. Là những khoảnh khắc đẹp đong đếm theo từng năm. Là niềm vui, nỗi buồn. Ngót tháng 7. Nắng đã sớm ngả sắc vàng mật. Phượng về nhuộm đỏ những xúc cảm trong tim. Thanh âm rộn rã của tiếng ve như kéo tôi về với xuất phát điểm ban đầu – cô học sinh lớp 6. Mới là những thuở còn hân hoan bận lên mình chiếc áo Thăng Long, là niềm háo hức xen chút hồi hộp trước khung cảnh nhộn nhịp đón mừng, nay chỉ còn đọng lại toàn những lưu luyến. Ngày chia tay. Cái ngày  tưởng chừng xa xôi ấy giờ lại hiện hữu ngay trước mắt. 4 năm, 4 tháng, rồi 4 ngày. Khi lời tạm biệt khẽ nấc lên cũng là lúc nếp áo trắng được gói gém phẳng phiu đặt nơi góc lòng.

Thời gian không ngừng cạn kiệt mặc cho tình cảm đã tràn đầy. Phút giây ấy, tôi nhận ra mình yêu mái trường vô cùng. Khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi chẳng thể nào ngăn bản thân thêm yêu Thăng Long. Tình cảm ấy đã to lớn đến nỗi che lấp đi cả dũng khí của chính mình mỗi khi tưởng tượng đến những tháng ngày thiếu nhau. Sẽ là nhớ những khoảnh khắc vui vẻ, nhớ những tháng ngày khó khăn. Thời gian qua đi, mỗi người một ngả. Ai rồi cũng thuận theo guồng quay cuộc sống. Bận với niềm vui mới, hoài bão mới, sầu não mới. Nhưng sẽ chẳng thế nào nói bận mối khi nhớ về Thăng Long.

----------------

4 năm thanh xuân không như tấm vé khứ hồi, nên ta sẽ chẳng thể nào quay về tuổi 15 ấu thơ này một lần nữa. Đúng vậy, hồi ức nào mà chẳng có điểm kết. Tôi dặn lòng không thể mãi mơ hồ trong những kí ức tươi đẹp này được. Phải biết khôn lớn, vượt qua ngưỡng cửa ấy để đi đến con đường mới, đó mới là bài học Thăng Long hằng chỉ dạy. Hết 4 năm, tôi bận bịu với việc làm sao để cất giữ rung động này một cách trọn vẹn nhất. Tôi là một người không cẩn thận. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi có thể dễ dàng đánh rơi mảnh kí ức tươi đẹp này. Dẫu thời gian sẽ phủ kín bụi, nhưng kẻ ẩu đậu này chắc chắn rằng mình sẽ luôn giữ ngăn kéo ấy được vẹn nguyên.

Thăng Long là nhà, và cũng là nơi những rung cảm tuổi 15 ấu thơ được xanh nở. Thăng Long – nơi tình yêu mãi xanh!

Lê Thanh Lan – 9A1


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 5/5 trong 1 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh