TÂM SỰ MỘT NHÀ GIÁO TRƯỜNG HOÀNG DIỆU- THĂNG LONG
Ba mươi năm gắn bó với mái trường, thời gian ấy đủ để tôi chứng kiến sự chuyển mình vươn lên của một ngôi trường từng được gọi là Sibêri của Hà Nội. Từ thành phố nghèo của miền Trung tôi được cử về giảng dạy tại trường THCS Hoàng Diệu. Đến nơi, tôi ngỡ ngàng vì Thủ đô lại có trường nghèo và hoang sơ đến thế. Sân trường rộng và rợp bóng cây, xung quanh là những bãi cỏ, bùn lầy và cống rãnh. Những dãy nhà cấp bốn, mái ngói đã phủ màu rêu. Cửa sổ các lớp học, cánh còn, cánh mất. bàn ghế cũ kỹ siêu Sau này tôi mới thấm thía nỗi khổ của những ngày mưa to, gió lạnh. Tiếp nhận tôi
là cô Hiệu trưởng Đào Ngọc Hiền. cô có vóc người nhỏ nhắn, đôi mắt to trong sáng và
dám nghĩ, dám làm. Khi ngành giáo dục đưa mô hình VAC vào trường học, cô đã nhanh
chóng nắm bắt đem mô hình ấy áp dụng vào trường. Chỉ vài năm sau, công sức lao động của thầy trò đã được đền đáp xứng đáng. Những bãi cỏ, bùn lầy, cống rãnh đã trở thành ao cá, vườn cây. Những vườn sinh vật, vườn thuốc nam (phục vụ cho việc giảng dạy, học tập của giáo viên và học sinh), vườn hoa vốn đủ các loài hoa màu sắc sặc sỡ. Giờ ra chơi tôi đứng giữa vườn hoa ngắm nhìn những bông hồng, bông cúc, thược dược, violet…rung rinh trước gió, những con ong, con bướm bay lượn tung tăng, hít thở không khí trong lành, tôi cảm thấy thư thái, quên hết những mệt nhọc đời thường. Đặc biệt nhất là vườn cây ăn quả, những trái táo, hồng xiêm, na, cam, bưởi đã dến lúc được thu hoạch. Đứng dưới gốc cây thưởng thức thành quả lao động của mình tôi thấy sung sướng và hạnh phúc quá. Nhờ mô hình VAC trường bắt đầu có tiếng vang, công việc còn dang dở, cô Ngọc Hiền đến tuổi về hưu.
Về trường tiếp tục công việc Hiệu trưởng là thầy Đinh Ngọc Vị, thầy chỉ lãnh đạo trong thời gian ngắn nhưng trường luôn xanh – sạch – đẹp. Ấn tượng nhất mà thầy để lại trong lòng học sinh là những giờ toán thầy dạy “Hay – dễ hiểu – dễ nhớ”. Khi có giáo viên nghỉ ốm đột xuất, thầy vào dạy thay. Làm thay đổi hẳn bộ mặt Nhà trường phải nói đến thầy Hiệu trưởng Phạm Ngọc Bách, thầy là người sôi nổi, nhiệt tình, tâm huyết và quyết đoán. Mô hình VAC vẫn tiếp tục phát triển, các hoạt động khác của nhà trường như bừng lên. Từ nề nếp đạo đức học sinh, phong trào văn nghệ, thể dục, thể thao… đến giảng dạy, học tập của thầy trò đều chuyển mình. Lúc này đã có nhiều đoàn giáo dục ở trường bạn, tỉnh bạn đến thăm trường, học hỏi và chia sẻ kinh nghiệm.
Về trường tiếp tục công việc Hiệu trưởng là thầy Đinh Ngọc Vị, thầy chỉ lãnh đạo trong thời gian ngắn nhưng trường luôn xanh – sạch – đẹp. Ấn tượng nhất mà thầy để lại trong lòng học sinh là những giờ toán thầy dạy “Hay – dễ hiểu – dễ nhớ”. Khi có giáo viên nghỉ ốm đột xuất, thầy vào dạy thay. Làm thay đổi hẳn bộ mặt Nhà trường phải nói đến thầy Hiệu trưởng Phạm Ngọc Bách, thầy là người sôi nổi, nhiệt tình, tâm huyết và quyết đoán. Mô hình VAC vẫn tiếp tục phát triển, các hoạt động khác của nhà trường như bừng lên. Từ nề nếp đạo đức học sinh, phong trào văn nghệ, thể dục, thể thao… đến giảng dạy, học tập của thầy trò đều chuyển mình. Lúc này đã có nhiều đoàn giáo dục ở trường bạn, tỉnh bạn đến thăm trường, học hỏi và chia sẻ kinh nghiệm.
Đang trên đà phát triển thì đến năm 2000, trường THCS Hoàng Diệu đổi tên thành trường THCS Thăng Long. Toàn bộ Ban Giám hiệu, cán bộ, giáo viên và học sinh chuyển sang địa điểm mới. Trường vừa được khánh thành nhân dịp kỷ niệm 990 năm Thăng Long, khuôn viên nhỏ gọn, xinh xắn nhưng những bóng cây cổ thụ rợp mát sân trường, những vườn hoa màu sắc sặc sỡ và những đàn bướm tung tăng bay lượn… Không còn nữa, giờ ra chơi sân trường chật hẹp, đầy nắng, không có chỗ để học sinh nô đùa, hóng mát. Những khó khăn ban đầu chúng tôi nhanh chóng vượt qua. Chất lượng về mọi mặt của nhà trường ngày càng được nâng cao. Hoạt động nào trường tôi cũng giành được nhiều giải thưởng, giấy khen, bằng khen của quận, thành phố và trung ương.
Rồi thầy hiệu trưởng Phạm Ngọc Bách cũng lại chia tay với chúng tôi về nghỉ hưu. Tiếp tục lãnh đạo nhà trường là thầy hiệu trưởng Nguyễn Văn Vũ. Khác với các Hiệu trưởng khác, thầy Nguyễn Vũ là người điềm đạm, dễ cảm thông, chia sẻ và giải quyết công việc có tình, có lý. Trong những năm công tác thầy cứ âm thầm làm việc để giữ vững và phát huy những thành tích đã đạt được. Ngoài hoạt động chính của nhà trường là dạy và học, thầy còn chú ý tăng cường các hoạt động ngoại khóa về cả bề nổi và chiều sâu như: Hoạt động liên kết với tổ chức giáo dục nước ngoài, hoạt động rèn luyện kỹ năng sống, tổ chức lễ chia tay học sinh lớp 9… Các hoạt động đã bồi đắp thêm cho học sinh những kiến thức, kinh nghiệm sống và tình yêu, sự gắn bó với mái trường, bạn bè, thầy cô.
Đến lúc tôi phải lưu luyến chia tay với đồng nghiệp, với học trò và mái trường thân yêu. Sau khi nghỉ hưu, cứ mỗi năm trở lại trường tôi lại thấy trường đổi khác, trường như khoác trên mình bộ váy mới lộng lẫy, xinh đẹp. Những bức tranh được giải của trò được in trên tường, những chậu hoa, cây cảnh được bài trí đẹp mắt, các phòng học, phòng chức năng được trang trí ngày càng hiện đại, các giấy khen, bằng khen được tiếp tục bổ sung thêm cho phòng Truyền thống đó là sự năng động, sáng tạo và bàn tay chăm chút của cô Hiệu trưởng Nguyễn Thanh Hà.
Ngẫm lại, từ Hoàng Diệu đến Thăng Long – một chặng đường đầy gian nan, vất vả nhưng cũng rất đáng tự hào. Có được thành quả ấy là nhờ sự lãnh đạo sáng suốt của các thầy cô Hiệu trưởng, Hiệu phó, công sức của các thế hệ cán bộ giáo viên, học sinh nhà trường, đặc biệt là sự ủng hộ tích cực, nhiệt tình, không ngừng của phụ huynh học sinh.
Chúc cho trường THCS Thăng Long ngày càng đi lên như chính cái tên của nó.
Hoàng Diệu – Thăng Long mãi mãi trong trái tim tôi!
Hà Nội, tháng 10 năm 2015
Nguyễn Thị Quang Vinh
