Khi chọn trường cấp 2 cho cậu con trai út, điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là môi trường mà ở đó trí đi đôi với lực, tri thức đi đôi với nhân cách. Tham khảo bạn bè, họ hàng, cuối cùng tôi chọn trường THCS Thăng Long- quận Ba Đình.
Và ở chính ngôi trường này, chỉ mới qua hơn một học kì đồng hành cùng con, hôm nay tôi được học con trai bài học: “ Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau”
Trước tết, nhà trường thông báo về từng lớp về giải Karate thành phố- một giải đấu lớn quy tụ các câu lạc bộ khắp các quận huyện nội ngoại thành. Là người ưa hoạt động, tôi động viên con tham gia bởi đã 6 năm tập luyện, con cần được trải nghiệm, cọ xát trong môi trường thực đấu.
Ngày đem hồ sơ của con đến trường nộp, tôi thực sự ngỡ ngàng bởi vẻ đẹp khỏe khoắn, bởi sự nhanh nhẹn và sự thân thiện của nữ giáo viên phụ trách môn giáo dục thể chất của nhà trường. Chị tiễn phụ huynh với nụ cười và lời động viên:
“ Con tập lâu thế, mẹ cứ yên tâm để con thi đấu nhé.”
Thế rồi giải đấu bị dừng giữa chừng bởi Covid-19 trở lại quá nhanh và quá nguy hiểm. Tết với kì nghỉ kéo dài cả tháng trời khiến hầu hết con trẻ tăng cân nhanh chóng. Hầu hết phụ huynh đều tự an ủi: an toàn là trên hết. Và rồi, niềm vui trở lại trường nối tiếp thông tin chỉ hơn 20 ngày nữa giải đấu sẽ diễn ra. Buổi sáng ngày đưa con đi cân, tôi đã hiểu hậu quả của việc tăng cân nhanh chóng. Thầy Hoàng, phụ trách đội thi đấu quận Ba Đình nhìn vóc dáng con trai tôi và dường như không tin được cân nặng vượt quá ngưỡng 50kg của một cậu bé lớp 6. Một sự lo lắng được chia sẻ ngay cùng phụ huynh: “Nếu con đúng hạng cân sẽ vô cùng thiệt thòi bởi ở với cân nặng đấy, con sẽ phải đấu với các anh lớp 8,9. Và điều này đồng nghĩa sẽ có những nguy cơ chấn thương thể thao”
Một chút ngần ngừ, một chút lo lắng nhưng tôi vẫn quyết để con thi đấu. Thầy khuyên con nên cố gắng giảm cân để đấu hạng cân thấp hơn, phù hợp với năng lực và an toàn hơn với con. Hai mẹ con gật đầu, chuẩn bị ra về thì thầy phụ trách bỗng hỏi: “ Mẹ có bố trí để con tập thêm cùng nhóm thi đấu của Ba Đình không?”. Con đã có lịch kiểm tra giữa kì, khá sát và khá nặng. Nhưng một lời mời, đúng hơn sự mở cửa, để con có cơ hội hiểu thế nào là đấu đối kháng cũng thực sự quý báu. Cuộc sống đôi khi vẫn buộc ta phải gánh nặng hơn so với khả năng. Và ta cần phải cố gắng hơn bình thường. 20 ngày sau đó là chặng đường quần quật giữa tri thức học ở lớp, với những ngày tướp táp, đổ mồ hôi, thậm chí đổ máu trên sàn tập.
Và rồi, ngày thi đấu cũng đã đến vào một sớm trở lạnh. Từ tối hôm trước, cô chủ nhiệm đã gọi điện chúc cậu học trò nhỏ thi đấu tốt, bài kiểm tra giữa kì có thể yên tâm bởi các thầy cô sẽ hỗ trợ để con hoàn thành tốt nhất. Một cảm giác yên tâm xóa bớt những âu lo cho trận đấu ngày mai.
Hai mẹ con rời nhà thật sớm, kịp đến nhà thi đấu Trịnh Hoài Đức như lời thầy hẹn. Toàn bộ huấn luyện viên phụ trách nhóm thi đấu của quận Ba Đình đã đầy đủ, nhanh chóng nhận con để bắt đầu khởi động và hoàn thiện những kĩ thuật cuối cùng. Cứ nhìn cách thầy và các anh chị huấn luyện viên sát sao, chỉ dẫn, dặn dò từng chút tôi cũng phần nào yên tâm: Con sẽ không đơn độc khi bước lên sàn đấu. Khoảng thời gian nghỉ chờ, vì không muốn con bị sao nhãng, tôi chỉ đứng từ xa quan sát. Một bạn trong đội, chắc hơn tuổi con trai tôi tiến đến, đưa chai nước đã mở sẵn nắp. Nhìn con giơ chai nước lên uống ngon lành, tôi mới giật mình bởi sáng vội đi sớm, quên chuẩn bị nước uống. Bước chân tiến lại gần bị chặn lại khi thấy hai anh em, hai đồng đội say sưa chuyện trò, phân tích kĩ thuật. Mãi đến khi nghe ban huấn luyện gọi cả đội vào nhà thi đấu, tôi chỉ nghe thoáng con giới thiệu: “ Anh Dũng học lớp 9, học cùng Thăng Long với con”. Và rồi các con bị cuốn vào bài huấn luyện cuối cùng trước khi thực sự gặp đối thủ.

Con trai tôi đúng như dự đoán của thầy phụ trách: Cân nặng vượt độ tuổi và vóc dáng thấp đậm hạn chế tốc độ và sự di chuyển. Dù không ghi được điểm nhưng ở góc độ quan sát từ ngoài, tôi nhận thấy ở con sự điềm tĩnh, chín chắn trong phản xạ và an toàn khi trận đấu kết thúc. Một lời cám ơn từ thẳm sâu xin gửi tới ban huấn luyện quận Ba Đình. Những thầy cô, anh chị đã giúp con vững vàng trước đối thủ.

Gần 11h con mới hoàn thành phần thi và đã được ra về. Vội vàng thu dọn đồ, tôi giục con nhanh chóng rời nhà thi đấu về ăn trưa để kịp chiều đi học. Hôm nay sẽ có bài kiểm tra giữa kì môn Vật Lý. Cậu con trai vốn xưa nay nghe lời răm rắp, hôm nay đã phản ứng lại: “ Muộn một hôm không sao đâu mẹ. Con phải ở lại, anh Dũng thi đấu sau con. Con cần ở lại cổ vũ cho anh ấy.”. Ồ, một người làm giáo dục, luôn cố gắng để ý trong cư xử mà hôm nay tôi có thể quên. Vừa nãy thôi, khi con chuẩn bị bước lên sàn đấu, chính anh bạn học cùng trường đã vỗ vai, động viên và đứng xem con đấu đầy chăm chú, nhảy lên khi con đỡ được đòn hiểm hay mừng ra mặt khi xém chút con ghi điểm.

Và chính lúc này, tôi có thể quên luôn người anh- người bạn cùng trường con sắp bước vào trận đấu? Ồ, một sự vô tâm đáng trách. Tôi im lặng ngồi bên con. Trên kia, anh bạn con cũng gặp đối thủ đáng gườm. Nhìn con vụt đứng dậy, hò hét cổ vũ và ngồi phịch xuống khi trọng tài phất cờ thắng cho đối phương, một cảm giác yêu thương tràn ngập trong lòng: “ Ôi bọn trẻ, chúng yêu thương thật hồn nhiên”. Và dù hai đứa trẻ của Thăng Long hôm nay đều không có giải nhưng chúng ta, gồm cả thầy cô và cha mẹ đều nên tự hào bởi dưới mái trường này, chúng đã học được yêu thương, sẻ chia và chắc chắn chúng sẽ ... đi cùng nhau rất xa trên hành trình trưởng thành.
