Trang chủ Thăng long trong tôi

A3 Thăng Long trong tôi là

02/07/2021

Bốn năm trôi qua như những áng mây đỏ trong buổi hoàng hôn, thật nhẹ nhàng mà rực rỡ, choáng ngợp nhưng cũng thật mong manh. Đã bốn năm kể từ ngày chúng ta đặt chân vào mái trường này- mái trường THCS Thăng Long.

       Nhớ ngày lớp 6 còn lạ trường, lạ lớp, chẳng ai nói chuyện với ai nhưng chỉ vài ngày sau ta đã đùa nghịch, vui chơi thật hào hứng, vui vẻ.

       Nhắc đến tập thể lớp A3, có lẽ ta sẽ mãi nhớ về sự tinh nghịch ấy, mà ta hay tự đùa gọi là “ rạp xiếc trung ương”. Mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày đến trường đều có những sự việc “dở khóc dở cười” xảy ra lại trở thành những kỉ niệm thật khó quên.

       Nhắc đến tập thể lớp A3, ta có thể không nghĩ nhiều đến những thành tích, những giải thưởng, những huy chương học sinh giỏi nhưng chắc chắn ta sẽ mãi nhớ về những lần ở lại trường đến tối muộn để tập hát. Ngược lại, có những buối sáng tinh mơ đến trường tập nhảy…Ta chắc chắn nhớ về những buổi ngoại khóa ở núi Ngăm, những lần đi xem phim, đi xem nhạc kịch, đi bảo tàng, nhớ về ngày đi chụp kỷ yếu…nhớ những buổi học trái ca, những ngày tháng còn ăn bán trú, những buổi học tiếng Nhật, những buổi tập làm đầu bếp gian hàng ẩm thực Nhật, những đợt lễ hội văn hóa dân gian…Những chuỗi ngày ấy như những chuỗi ngọc thuần khiết, ánh lên trong ta những kỉ niệm khó phai và hơn hết cho ta những bài học, những kinh nghiệm quí giá.

 

         Nhớ về A3, ta còn nhớ về người lái đò tận tụy hết mình - cô Trần Oanh. Người lái đò ấy luôn sát sao, tâm lí. Cô không chỉ giảng văn rất hay, cô không chỉ dạy ta từng câu thơ, từng chi tiết nhỏ trong truyện mà cô còn dạy ta những bài học đạo đức, những kỹ năng sống và nhiều điều bổ ích. Cô truyền cho ta những bài học cuộc sống , cô trò chuyện nâng đỡ ta như người mẹ hiền. Dù có những giây phút, có những lúc, những lần bị cô phạt , những lần giận cô…nhưng ta đều biết đằng sau những lời nghiêm khắc ấy  là cả một bầu trời yêu thương.

        Ta cũng sẽ mãi nhớ về mái trường Thăng Long xinh đẹp, thân thiện, hiện đại, nhớ những khoảng sân xanh mát, những hành lang lộng gió, nhớ tiếng trống trường hối hả, nhộn nhịp…Ta cũng sẽ nhớ đến các thầy cô, các bác lao công, các chú bảo vệ, cô chú đầu bếp…đã hết sức mình cống hiến, lao động góp phần khiến cho ta “ mỗi ngày đến trường là một ngày vui”.

          Và đó còn chính là chúng ta, bốn năm với những buồn vui lẫn lộn, với những kỉ niệm, những khoảnh khắc sáng trong, quí giá cùng với những bài học sâu sắc…Bốn năm qua, không dài nhưng cũng chẳng ngắn vừa đủ để ta bắt đầu nhận ra ý nghĩa của tình bạn, tình thầy trò, ý nghĩa của việc “ đồng cam cộng khổ”, vừa kịp lúc để ta bắt đầu trưởng thành trong suy nghĩ, trong hành động…

 

          Thời gian trôi qua thật quá nhanh!

           Giờ đây, chúng ta đã xa mái trường, xa bạn bè, thầy cô để lại bước chân vào một cánh cổng trường mới đang vẫy gọi. Dù đang ở nơi nào, ta vẫn sẽ mãi nhớ về những tháng năm học trò này với những luyến tiếc và thật nhiều trân trọng!

          Tuy vậy, chia tay, đừng buồn nhiều nhé bạn thân ơi vì cánh cửa này này khép lại để ta bắt đầu một hành trình mới. Ta sẽ mang theo những chuỗi ngọc tháng năm để mà lưu luyến, để mà nhớ nhung, để mà mỉm cười và để làm hành trang cho ta bước vào đời.

                               Lý Quỳnh Chi - học sinh lớp 9A3 niên khóa 2017-2021


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh