Bà nội Găngxtơ là một cuốn sách dành cho thiếu nhi nổi tiếng được xuất bản vào tháng 10 năm 2011. Tác phẩm này cũng đã được chuyển thể thành phim vào năm 2013. Lấy nội dung mang đậm đề tài gia đình, cùng với giọng văn nhí nhảnh đầy hài hước của nhà văn kiêm diễn viên hài David Walliams, Bà Nội Găngxtơ đã thành công chinh phục được trái tim của rất nhiều độc giả mọi lứa tuổi trên toàn thế giới.
Câu chuyện mở đầu bằng hình ảnh cậu bé tên Ben được bố mẹ chở đến nhà bà nội vào tối thứ Sáu lạnh giá của tháng 11. Bà nội của Ben là một bà nội “chuẩn không cần chỉnh” với đủ sự cũ kĩ, chậm chạp, lòe loẹt với nào là tóc bạc, kính đít chai, răng giả với cái áo len màu sim tím bên trên chiếc váy hoa. Cứ mỗi thứ Sáu hàng tuần, Ben đều được đến nhà bà nội chơi. Ben không thích tới nhà bà chút nào: tivi nhà bà đã hỏng từ năm 1992 và bị bám lớp bụi dày, bà lúc nào cũng bắt Ben đọc sách mặc dù cậu cực kì ghét đọc sách, vậy nên hoạt động giải trí duy nhất của cậu là trò chơi xếp chữ nhàm chán. Tệ hơn nữa, người bà nội còn bốc lên mùi bắp cải nồng nặc, cậu còn cho rằng ai mà bị dị ứng bắp cải chắc phải tránh xa bà 16 cây số. Ben và bà nội tựa như ví dụ điển hình cho sự cách biệt khoảng cách giữa các thế hệ.
Ben là 1 cậu bé có đam mê lớn với công việc sửa ống nước, cậu luôn mong ngóng tập kế tiếp của tạp chí Tuần báo Thoát nước. Nếu trong nhà có vòi nước hỏng, cậu sẽ sửa ngay. Yêu thích là vậy, nhưng bố mẹ cậu lại không đồng ý với sở thích ấy, hai người muốn cậu giàu có và nổi tiếng, và theo những gì họ biết thì chưa từng có ông thợ sửa ống nước nào giàu có và nổi tiếng cả. Một lần đi mua tạp chí Tuần báo Thoát nước, Ben được cùng bác Raj – chủ quầy báo và tạp chí tâm sự rất nhiều chuyện, cũng từ đây, Ben dần dần nhận ra những bí mật của bà nội liên quan đến những quyển sách về găngxtơ, cướp nhà băng, xã hội đen, và nhiều thứ như thế.
Cho đến ngày nọ, ôm trong mình sự tò mò, Ben bất chấp tiết trời lạnh lẽo để lén theo dõi bà nội toàn thân mặc đồ đen đang đi chầm chậm trên
chiếc xe máy dành cho người già với ý định dùng hộp súp bắp cải đập vỡ kính cửa hiệu. Sau khi bị bà phát hiện, Ben cùng rất nhiều dấu hỏi chấm trong đầu đã phải đi về nhà trong sự nôn nao và hồi hộp. Từ đó, Ben bắt đầu khám phá những bí mật thú vị của bà, bà nội cũng chiều Ben, bà kể cho Ben nào là vụ bà trộm chiếc nhẫn nhà Davenport, đến lần bà ăn cắp chiếc vương miện to tướng từ nhà trắng ở Washington, rồi cả chuyện bà tranh thủ sự hỗ trợ của đàn voi tít bên Ấn Độ để có thể đánh cắp đôi hoa tai ngọc lục bảo lấp lánh... Ben mong chờ từng ngày được đến thăm bà nội, không biết từ bao giờ cậu lại hào hứng khi được sang nhà bà đến vậy.
Vì muốn được cùng bà tham gia những vụ trộm “gay cấn”, Ben đã tự lập ra một kế hoạch khó tin: ăn trộm bộ Báu vật Hoàng gia. Vì cháu trai, bà nội đã đồng ý tham gia vụ trộm. Nhờ có niềm đam mê và sự hiểu biết đáng nể về đường ống nước, Ben tìm được một lối đi bên trong đường ống cống cổ xưa để dễ tiến gần đến bộ Báu vật Hoàng gia. Khi mọi chuyện đang diễn ra trót lọt, một việc bất ngờ đã xảy ra: họ đã vô tình gặp Nữ hoàng đang đi dạo trên hành lang mỗi lúc Người mất ngủ. Lúc này, bà nội mới thú nhận rằng bà chả phải siêu trộm gì cả, bà đơn giản chỉ nói vậy để Ben không thấy bà nhàm chán. Cũng từ đây, Ben nhận ra cậu yêu quý bà đến nhường nào và cảm thấy việc bà lừa cậu hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Dưới cây bút hóm hỉnh của nhà văn David Walliams, cuốn sách đã thành công thu hút được rất nhiều đọc giả trên toàn thế giới không chỉ bởi sự hài hước trong giọng văn của tác phẩm, mà còn là bởi giá trị nhân văn cao của nó. Cuốn sách giúp ta hiểu được tầm quan trọng của việc trân trọng người lớn tuổi trong gia đình như thế nào. Đừng vội cho rằng họ nhàm chán chỉ bởi vì ta chưa hiểu và thật sự lắng nghe họ. “Cuộc sống thật quý giá, mỗi khoảnh khắc cũng thật quý giá, chúng ta cần phải tử tế với nhau khi vẫn còn thời gian” – nhà văn David Walliams cho hay.