BÀ NỘI TÔI!
"Bà nội!"-Tiếng gọi ấy thiêng liêng mà rất đỗi gần gũi trong lòng tôi. Suốt cả tuổi thơ bà là người yêu thương, chiều chuộng tôi nhất để rồi cho đến tận bây giờ, hình ảnh bà đã khắc sâu vào tâm trí tôi với những kỷ niệm thật khó quên.
Bà tôi năm nay đã 80 tuổi rồi, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không thể che được nét đẹp của bà thời con gái. Đó là khuôn mặt hình trái xoan cùng chiếc mũi cao và mái tóc dài nay đã thêm nhiều sợi bạc. Đôi mắt của bà đã mờ, tay chân đã chậm chạp nhưng lúc nào tôi cũng thấy bà làm việc nhà. Bà nói rằng bà phải vận động cho người khỏe chứ bà sợ đến lúc nào đó phải ngồi một chỗ không làm được việc gì nữa.Trong mắt tôi, bà là người phụ nữ hiền hậu luôn yêu thương con cháu. Mỗi lần đến nhà bà chơi tôi thấy bà thường phần bánh kẹo và nấu cho tôi những món ăn rất ngon. Bà còn hay dặn tôi phải chăm chỉ học hành để cuộc sống sau này đỡ vất vả.
Tôi còn nhớ mãi khi tôi 4 tuổi thì mẹ sinh thêm em bé. Vì để cho mẹ đỡ mệt nên tôi được cho ngủ ở một phòng riêng. Đêm đó là cái đêm đầu tiên khi một mình tôi phải ngủ trong căn phòng rộng lớn. Trằn trọc mãi vì nhớ cái hơi ấm, vòng tay ôm thân thuộc của mẹ mà nước mắt tôi lại trào ra.

Bà Nội học sinh Nguyễn Khánh Toàn
Tôi rất muốn được trở về căn phòng có mẹ. Nghĩ thương mẹ nên tôi lại nằm im. Nhưng tôi lại tưởng tượng ra rất nhiều thứ đáng sợ sẽ xảy ra với mình trong bóng đêm và bắt đầu lo lắng…Bất ngờ bà xuất hiện hệt như bà tiên trong truyện cổ tích mà tôi thường nghe. Bà nhìn tôi yêu thương, trìu mến, đôi bàn tay của bà nắm lấy tay tôi vỗ về:
- Con đừng sợ! Có bà ở đây rồi.
Bà dang tay ôm tôi vào lòng và vỗ về tôi. Cái ôm ấy khiến tôi thấy thật an toàn và hạnh phúc. Bà đưa tôi vào những câu chuyện cổ tích như "Ba lưỡi rìu”, “Lọ Lem“... Giọng bà thật nhẹ nhàng khiến tôi ngủ lúc nào không hay. Thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc, tôi đưa mắt tìm bà và yên tâm ngủ tiếp khi vẫn thấy bà bên cạnh. Cảm giác sao mà ấm áp đến vậy!
Sáng hôm sau khi những tia nắng đang nhảy nhót ngoài cửa sổ. Tôi thức dậy thì đã thấy bà với nụ cười hiền từ và ánh mắt hằn những vết chân chim đang trìu mến nhìn tôi. Dường như bà đã thức cả đêm để trông cho tôi ngủ. Tôi thấy thương bà và thầm hứa từ mai tôi phải mạnh mẽ hơn để bà không còn phải lo lắng cho mình:
Thương nội lắm, cả đời tần tảo
Năm tháng dài, chăm cả cháu lẫn con…
Nội tôi là vậy đó, lúc nào cũng tràn đầy tình yêu thương con cháu. Tôi mong nội sẽ sống khoẻ mạnh, ở bên tôi thật lâu.
Nguyễn Khánh Toàn - học sinh lớp 6D năm học 2021 -2022.
