Ngoài bố mẹ và em trai, người gắn bó nhất với tuổi thơ của tôi chính là ông ngoại. Hình ảnh của ông sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi.
Ông tôi chẳng cao lắm lại thêm cái bụng hơi “mũm mĩm” trông đến ngộ, mái tóc thì bạc trắng trong khi da dẻ vẫn còn hồng hào. Trông ông cứ như ông Phúc Lộc Thọ ý. Mỗi lần nhìn ông, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh và gương mặt hiền hậu chẳng bao giờ thiếu vắng nụ cười của ông là tôi lại thấy dịu lòng. Cứ như dù có bao nhiêu nỗi buồn hay sự bực bội cũng tan biến hết.
Ông tôi yêu thương con cháu lắm, đứa nào cũng được ông chiều chuộng và yêu thương. Ông nấu ăn ngon tuyệt vời, món gì ông chế biến thì chúng tôi cũng không thể cưỡng lại được. Những món “đỉnh” nhất của ông như là thịt rang cháy cạnh thơm nhức mũi và đặc biệt là món mỳ Ý với nước sốt tuyệt đỉnh so ra chả kém nhà hàng.
Hồi chị em tôi còn bé, mỗi khi bố mẹ tôi bận thì người đầu tiên bố mẹ tôi nghĩ tới nhờ trông chúng tôi là ông ngoại, vì ông tôi chu đáo và ân cần lắm. Có những hôm bố mẹ không đi đón hai chị em đi học về được thì ông đã đón và mua cho hai chị em đồ ăn. Ông tôi còn là thầy giáo tuyệt vời nữa, có thể dạy tôi và em trai tôi những bài toán tưởng chừng rất khó. Lời ông giảng cuốn hút, vì ngoài dạy lí thuyết, ông còn đặt những ví dụ thực tế để tôi dễ hiểu.
Thời gian trôi qua, không ai biết trước được điều gì. Vào khoảng giữa tháng 4, dì tôi đưa ông đi khám và đã phát hiện ra ông bị khối u ở trong bụng. Ông phải nhập viện, cả gia đình tôi đều rất lo lắng. Bố mẹ tôi vào viện chăm ông. Lúc đó tôi rất sốt ruột và có linh cảm xấu. Rồi tôi nghe bố mẹ nói tình hình sức khỏe của ông ngày càng xấu đi, ông không còn minh mẫn nữa. Tôi muốn vào thăm ông nhưng không được do đang dịch Covid, bệnh viện hạn chế người vào. Càng ngày tôi càng lo lắng, có lúc tôi lo và nhớ ông đến mức cứ nghĩ đến lại rơm rớm nước mắt.
Cuối cùng ông cũng được bác sĩ cho về nhà, nhưng cho về không có nghĩa là sức khỏe tốt lên, mà là không thể “cứu nổi” được nữa. Hôm ông về, chú tôi đã đưa hai chị em tôi lên nhà ông bà. Nhìn thấy ông nằm im một chỗ, thở bằng bình ô-xi, tôi òa lên khóc. Mẹ an ủi tôi là ông không sao đâu, nhưng nhìn vào đôi mắt mẹ, tôi biết mẹ cũng muốn khóc. Cả em trai tôi và hai đứa em họ cũng rơi nước mắt. Chị em tôi lay gọi mà ông không hề tỉnh lại.
Đêm hôm đó, tôi về nhà với tâm trạng bất an. Tôi trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Hai hôm sau, tôi nhận được tin ông “mất”. Đó là khoảnh khắc lòng tôi tan vỡ. Sao người ông tôi yêu thương, gắn bó lại có thể ra đi chỉ trong 21 ngày như vậy?
Hôm đưa tang ông, tôi buồn lắm. Nhìn ông lần cuối qua quan tài, tôi đã bật khóc thật to. Mẹ ôm tôi vào lòng, nói: “Thôi con ơi, đừng khóc nhiều, ông mà biết là ông sẽ buồn và không ra đi thanh thản được đâu”. Mặc dù mẹ tôi nói thế nhưng những dòng nước mắt vẫn chảy ra như mưa. Tôi cũng cố gắng kìm nén mà không được.
Dù không còn được thấy ông, nhưng tôi biết ông vẫn yêu thương và phù hộ cho gia đình tôi. Tôi mong sao ông sống ở trên “đó” vẫn tốt và hạnh phúc. Và ông sẽ mãi mãi là người ông vĩ đại nhất trong lòng tôi.