“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con’’
Cha mẹ luôn có vị trí quan trọng không thể thiếu trong lòng mỗi người. Vì vậy, em luôn dành cho bố mẹ sự kính trọng, biết ơn và yêu thương nhất. Bố là trụ cột của gia đình, luôn lo toan những việc lớn trong nhà còn mẹ lại là người “bạn thân”, người gắn bó nhiều với tuổi thơ của em.
Mẹ đã ở độ tuổi ngoài bốn mươi rồi nhưng vẫn duyên dáng, mặn mà, đằm thắm. Làn da trắng khiến mẹ trẻ hơn nhiều so với tuổi. Khuôn mặt trái xoan giờ có chút “bầu bĩnh” trông khá đáng yêu. Mái tóc của mẹ khá đặc biệt. Đầu năm, mẹ vẫn có một mái tóc dài sóng lượn trông thật nữ tính và dịu dàng. Giờ đây, vì ảnh hưởng của bệnh tật, trông mẹ đã gầy yếu đi nhiều và mái tóc cũng rụng từng nắm theo mỗi lần truyền hóa chất. Mẹ buồn nhiều lắm nhưng vẫn luôn vui vẻ trước bố con em.
Mẹ luôn chăm lo chu đáo, tỉ mỉ cho gia đình. Mỗi khi về tới nhà, đều đã thấy mâm cơm ngon lành, đẹp mắt với đầy đủ dinh dưỡng, đúng khẩu vị của mỗi người được mẹ chuẩn bị sẵn, làm cho bố con em quên hết vất vả, muộn phiền.
Nói về kỉ niệm của em với mẹ thì nhiều lắm. Cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn là một niềm vui, hạnh phúc lớn lao. Mẹ dạy em cách nêm nếm đồ ăn cho chuẩn vị nhất, dạy em cách khéo léo để làm ra những món ăn đẹp đẽ, ngon mắt. Trước đây, những lúc em ốm bệnh, mẹ là người chăm sóc, nấu bát cháo ấm nóng cùng những lời an ủi: “Cố lên con yêu, mẹ tin con làm được mà!”. Lời nói chân thành của mẹ đã tiếp thêm cho em sức mạnh để vượt qua mệt mỏi. Mẹ còn dành thời gian đọc cho em những truyện em thích trước giờ đi ngủ để em có một giấc ngủ êm đềm…
Bây giờ mẹ đã kiệt sức nhiều. Mỗi lần truyền hoá chất, em biết mẹ rất đau, đến mức tưởng như không thể tiếp tục được nữa nhưng mẹ vẫn kiên trì, cố gắng để có thể bên em và bố lâu hơn. Mỗi lần như vậy, em lại khóc vì quá thương mẹ, còn mẹ lại an ủi em: “Mẹ không sao. Con đừng khóc! Mẹ sẽ khoẻ ngay thôi. Con chỉ cần cố gắng học hành thật chăm chỉ, đạt thật nhiều điểm cao là mẹ đã hạnh phúc lắm rồi!”. Nghe xong câu nói ấy, em nghẹn ngào tự trách bản thân đã làm mẹ thất vọng bởi những bài kiểm tra mình chưa cố gắng. Có lẽ, mẹ sợ sẽ bỏ lại bố con em bất cứ lúc nào, cho nên mẹ càng nghiêm khắc với em hơn, mong muốn em tự lập mỗi ngày. Dù mệt mỏi, đau đớn vì căn bệnh nhưng mẹ vẫn kiên cường, không chịu khuất phục. Nhìn mẹ, lòng em vừa xót xa lại vừa hãnh diện, tự hào.
Từ sự kiên trì, bền bỉ của mẹ, em dần nhận ra tình yêu thương vô bờ mẹ đã dành cho mình. Điều đó khiến em trưởng thành hơn, biết cảm thông với mẹ hơn. Tình mẹ bao la như biển cả và em muốn mãi được cảm nhận hơi ấm của mẹ, được mẹ vỗ về, chở che. Dẫu nói bao nhiêu cũng không đủ diễn tả hết tình yêu của em dành cho mẹ nhưng em vẫn muốn nói một lời chân thành: “Cảm ơn thật nhiều vì mẹ đã luôn bên con và yêu con!”