“Tùng…tùng…tùng…” tiếng trống báo hiệu hết thời gian làm bài thi môn Lịch sử vang lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng bỗng nhiên cũng cảm thấy hụt hẫng – một cảm xúc thật khó tả. Vậy là bốn năm cấp hai đã kết thúc thật rồi... Sau khi hoàn thành việc nộp bài cho cán bộ coi thi, tôi rời khỏi phòng với một tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Quãng đường ngắn ngủi đưa tôi ra địa điểm bố mẹ đang chờ đón, tôi như lạc vào một miền ký ức thuở nào, tôi đã gặp lại chính tôi của bốn năm về trước. Tiếng bước chân nhẹ nhàng đưa tôi trở về mùa hè năm 2017…
Ngày ấy, thật bỡ ngỡ! Chao ôi, trường cấp 2 sao mà khác lạ quá! Đảo quanh một vòng sân trường, ánh mắt tôi cố gắng tìm kiếm một vài gương mặt thân quen. Nhưng không, tất cả đều lạ lẫm, đều là những khuôn mặt tôi chưa gặp bao giờ, họ cười, họ nói hay thậm chí là cáu gắt với nhau. Tôi buồn bã, lặng lẽ tìm một chỗ ngồi dưới tán cây xanh. Dưới nắng hè vàng như rót mật, bản hòa ca của những nghệ sĩ ve tài ba cũng không làm tôi vui hơn nhiều là bao bởi tôi lo lắng, không biết ngôi trường này có đem lại cho tôi những niềm vui và niềm say mê như tôi mong đợi không? Nhưng đến ngày hôm nay thì tôi có thể khẳng định rằng, trường tôi, Thăng Long – biểu tượng rồng bay, tên gọi thiêng liêng của Thủ đô Hà Nội một thời đã thực sự mang lại cho tôi niềm tự hào, niềm kiêu hãnh để từ nay và về sau, dù đi đâu, làm gì, tôi cũng không thể nào quên.

Đối với tôi, Thăng Long không chỉ là trường học, Thăng Long là ngôi nhà chung. Ở nơi đó, lũ quỷ sứ nghịch ngợm chúng tôi như là anh chị em còn thầy cô giáo như những người cha, người mẹ. Cha mẹ không chỉ dạy chúng tôi những kiến thức bổ ích, những kỹ năng cần thiết mà còn luôn lắng nghe và thấu hiểu chúng tôi, bên chúng tôi khi vui và cả những lúc chúng tôi buồn… Thời gian cứ trôi và tình yêu tôi dành cho Thăng Long cũng lớn dần lên, lớn như nào thì tôi không biết, chỉ đơn giản là không đại lượng nào có thể đo đếm được. Không chỉ yêu thầy cô và bạn bè, tôi còn yêu cả những đồ vật gắn liền với tuổi học trò như phấn trắng bảng đen, yêu từng góc sân trường, hành lang đầy nắng hay cả mùi đồ ăn thơm phức từ canteen mỗi giờ ra chơi,… Thăng Long đã nâng đỡ, dìu dắt để tôi vững vàng bước vào một hành trình mới đầy hân hoan, háo hức.
Là một đứa không ưa thích sự ồn ào nên tôi hay ngồi trong lớp mỗi giờ ra chơi nhưng không vì thế mà kỷ niệm của tôi dưới mái trường Thăng Long kém phần thú vị. Bởi tôi đã có những buổi tham quan thú vị, những lễ hội văn hóa dân gian rực rỡ sắc màu, những tuần vùi đầu vào đống đề cương nhìn đứa nào đưa ấy đầu tóc cũng rối bù, mắt trũng sâu vì thiếu ngủ hay là những buổi chào cờ trốn trong nhà vệ sinh vì đi học muộn,… Và còn hàng ngàn điều khác nữa tôi nhận ra mình chưa kịp thử, chưa kịp trải nghiệm. Vậy mà, thoáng một cái, tôi đã phải rời xa Thăng Long…
Nếu có ai đó hỏi tôi có nuối tiếc điều gì không? Thì tôi trả lời rằng: tôi có tiếc. Tôi tiếc năm cuối cấp chúng tôi ở bên nhau lại chẳng thể trọn vẹn. Vì dịch bệnh, mọi hoạt động của trường phải hoãn lại, chúng tôi không có một buổi khai giảng đúng nghĩa, lễ hội văn hóa dân gian không thể diễn ra, chuyến tham quan hàng năm cũng vì thế mà bỏ ngỏ, giai đoạn nước rút thì phải học online. Đến khi kì thi cấp 3 đã qua, lễ chia tay của chúng tôi cũng chỉ gói gọn trong buổi phát phiếu điểm thi với những dòng lưu bút vội vàng trên chiếc áo trắng. Ước muốn gặp nhau đơn giản mà từ bao giờ lại trở thành thứ xa xỉ đến thế? Nhưng dường như, càng xa cách càng khiến chúng tôi gắn bó với nhau hơn! Không đùa trong lớp thì ta đùa qua mạng, không gặp mặt nhau thì ta video call, đều đặn ngày nào cũng có chuyện để “buôn”, cũng có ảnh dìm để post. “Muốn yêu thì tìm cách, hết yêu thì tìm lý do”, nói vậy thì chúng tôi dù có “chia tay” vẫn chẳng thể hết yêu nhau được.
Không chỉ là tiếc nuối, năm học vừa qua đối với tất cả mọi người còn thực sự là một thử thách. Giai đoạn ôn thi cuối cấp là khoảng thời gian khó khăn, nay khó khăn gấp bội vì học online đòi hỏi ở mỗi cá nhân sự tự giác, chăm chỉ. Nói vậy nhưng lớp chúng tôi nói riêng và các lớp khác nói chung vẫn có những tiết…cả lớp tắt camera làm cô gọi khản cả cổ. Giờ nghĩ lại, tôi rất muốn nói lời xin lỗi với các thầy cô, nhưng nếu thời gian trở lại, chúng tôi vẫn sẽ “tắt cam” lần nữa. Bởi đó mới là chúng tôi, đó mới là cái ngạo nghễ, ngang tàng mà bọn trẻ trâu nghịch ngợm dám làm. Và trong những tháng ngày như thế, tôi mới hiểu rõ được sự hi sinh thầm lặng các thầy cô ở Thăng Long dành cho chúng tôi. Từ những tin nhắn động viên chúng tôi đến việc phải làm quen, thậm chí là “vật lộn” với các phần mềm, ứng dụng công nghệ để thực hiện các bài giảng online, rồi tổ chức, giám sát các đợt thi thử theo phương pháp hoàn toàn mới lạ. Nhọc nhằn lắm chứ, gian truân lắm chứ nhưng tất cả thầy cô đều cố gắng vì học sinh thân yêu! Và, trên chuyến đò đưa học sinh đến bến bờ tương lai ấy còn có sự ủng hộ, sát cánh của gia đình, bạn bè, những người thân xung quanh chúng tôi, mỗi người dù ít hay nhiều đều giúp tôi và các bạn học sinh Thăng Long có ngày hôm nay.

Song, dù có sự ủng hộ tuyệt đối của tất cả mọi người, tôi vẫn không thể tránh khỏi những lo âu, căng thẳng và đôi khi là cả sợ hãi. Là một học sinh có lực học khá, tôi quyết định đăng ký nguyện vọng 1 là ngôi trường Chu Văn An danh tiếng, bên cạnh đó còn là các trường chuyên. Áp lực việc thi đỗ vào ngôi trường mình mong muốn mà tôi tự tạo ra khiến tôi có những lúc tôi muốn bỏ cuộc. Bài tập làm bao nhiêu vẫn thấy thiếu, càng học càng sợ không thể chạm đến ước mơ rồi cả những nghi ngờ về bản thân,… May thay, trong khoảng thời gian đó, tôi đã có gia đình, thầy cô, bạn bè cạnh bên động viên, khích lệ thậm chí là mắng mỏ để tôi có thêm quyết tâm thực hiện mơ ước ấy.
Mặc dù vậy, những nỗi lo lắng mơ hồ vẫn bám theo tôi ngay cả khi kì thi đã kết thúc. Lo sợ khi biết điểm sẽ không như mong muốn, sợ rằng mọi người xung quanh sẽ cười chê, bao công sức học hành coi như đổ xuống sông xuống biển,…Những điều đó khiến tôi chẳng thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui như nhiều bạn bè đồng trang lứa.
Một tháng trước khi thi, tôi gần như bỏ bê việc ôn chuyên. Vì vậy dẫu đã chuẩn bị tâm lý cho một kì thi chuyên không như mong muốn nhưng khi biết tin mình chỉ đỗ cận chuyên trường THPT Chuyên Ngoại ngữ, tôi đã khóc rất nhiều mặc những lời an ủi của mọi người xung quanh. Nhưng cuộc sống là một sợi dây xoắn đan xen giữa niềm vui và nỗi buồn, khi tinh thần còn đang suy sụp, tôi nhận được tin vui từ trường Chuyên Sư phạm. Tôi vẫn nhớ tối hôm đó mẹ tôi đã vui như thế nào, bố đã tự hào ra sao dù bố chẳng thể hiện ra bên ngoài. Bữa cơm có cá tôm nhưng phút giây ấy gia đình tôi không ai cảm nhận được hương vị đơn thuần của cá tôm nữa mà chỉ còn thấy mùi vị của niềm hạnh phúc. Rồi ngày hôm sau khi biết điểm thi Sở, tôi đã, điềm tĩnh hơn nhưng vẫn chẳng thể giấu nổi hân hoan khi biết điểm còn cao hơn mong đợi, với số điểm ấy, tôi đỗ nguyện vọng 1.
Sau những đắn đo, suy nghĩ, cân nhắc, tôi quyết định hành trình 3 năm cấp ba tiếp theo của tôi là ngôi trường Chuyên Sư phạm. Ngày tôi đi nhập học dù chỉ mất 5’ nhưng tôi có cả gia đình bên cạnh, và chỉ cần 5’ ngắn ngủi ấy thôi là đủ cho tôi cảm nhận được sự nồng hậu, thân thương mà Chuyên Sư phạm đem lại. Trong một buổi chiều đầy nắng, cảm giác háo hức ngày đầu tiên mà tôi bước chân vào ngôi trường Thăng Long lại tràn về. Vẫn thân thương, bồi hồi đến lạ! Và khi đó tôi biết mình đã quyết định đúng.
Khi ngồi viết những câu kết này, tôi thấy mình vẫn còn quá nhiều điều để nói nhưng có lẽ tất cả chỉ nên dừng lại đến đây thôi. Lời cảm ơn sẽ được tôi thay bằng hành động, tôi sẽ yêu Chuyên Sư phạm như cách tôi yêu Thăng Long, tôi hứa! Mai này, khi trở về trường, tôi sẽ không đơn thuần là một cựu học sinh Thăng Long mà sẽ là người sát cánh với các em khóa sau để chia sẻ với những chú “rồng con” về những thành tích của những “rồng anh, rồng chị”. Đó sẽ là động lực để các em không ngừng nỗ lực, phấn đấu, chắp cánh ước mơ giúp các em bay cao, bay xa mãi, để ngọn lửa nhiệt huyết trong Thăng Long không bao giờ ngừng cháy.
Nguyễn Thảo Anh - Lớp 9B
