Cô Hằng thương mến! Hôm nay con đi nhập học ở trường mới cô ạ. Thời tiết Hà Nội vẫn nóng bức, nhưng dù sao cũng không còn cái nắng cháy da như dạo trước nữa. Màu nắng vàng nhẹ hơn, dịu hơn, trải đều trên những tán cây và trên mặt đường con đi. Đi nhập học, tức là đi lấy tấm vé vào trường mới- tấm vé dẫn tới cánh cửa mở ra một giai đoạn mới của đời học sinh. Thế mà chẳng hiểu sao tâm trí con lại tràn ngập những kí ức cũ cô ạ. Con nhớ cái buổi chia tay trả phiếu điểm tại trường Thăng Long – buổi chia tay cuối cùng mà lũ học trò 9A1 chúng con lại chẳng thể gặp mặt cô. Buổi tối trước hôm ấy, cô đã tổ chức một buổi họp online để báo cho chúng con biết là cô đã bị kẹt tại tâm dịch Quảng Ngãi. Cô không về được không hẳn là vì giãn cách xã hội, cũng không phải là không có chuyến bay. Con hiểu, và các bạn con cũng hiểu, rằng cô chọn ở lại, chọn cách xa đàn con 50 đứa mà cô Hằng yêu quí chính là vì sự an toàn của bọn con. Con hiểu mà, vì vậy con không trách cô đâu, vì con biết cô yêu thương chúng con nhiều lắm. Khi ta yêu ai đó, ta phải biết hi sinh niềm vui của bản thân để giữ cho người ta yêu được an toàn và hạnh phúc, phải không cô? Con nhớ lại khoảnh khắc con vui sướng nhận điểm, nhớ lại ngày mưa trắng trời hôm con bước chân vào phòng thi với tâm thế của người chiến sĩ sắp ra trận. Con nhớ lại cả những ngày tháng ròng rã ôn thi trước màn hình máy tính. Và khi nhớ lại thì con thấy tự hào lắm cô ạ, vừa tự hào vừa hạnh phúc. Trong trí óc con cứ lần lượt hiện lên hình ảnh của thầy Thắng, cô Giang, cô Hiền, và cả cô nữa. Con còn nhớ cả những buổi thi thử trực tuyến hết sức “đặc biệt” nữa. Càng nhớ thì con càng thấy thấu những nỗi vất vả của thầy cô…

Và thế là kỉ niệm suốt bốn năm dưới mái trường Thăng Long lại tràn về tâm trí con. Con yêu bạn bè ở nơi đây- những người bạn mang tới cho con thứ tình cảm hồn nhiên đơn sơ chân thành đến kì diệu. Con yêu thầy cô, yêu từng người một. Con yêu thầy Thắng dạy Toán vụng về mà nhiệt huyết, yêu cô Giang dạy Văn nghiêm khắc mà tận tâm. Yêu thầy Thắng dạy Lí và cô Tuyết dạy Sinh với những pha xử lí lớp học “bá đạo” của thầy cô. Yêu cô Oanh dạy Hóa, cô Hiền dạy Sử, cô Ngân, thầy Yên dạy Địa,… Tình cảm đó dường như là sự pha trộn của lòng biết ơn, sự kính trọng, nể phục, ngưỡng mộ và yêu quí. Con yêu các thầy cô từ trước cả khi mọi người thuộc tên con, và đặc biệt là cô đấy cô ạ! Con nhớ cả lúc viết bản kiểm điểm môn Văn hay chép phạt môn Lí vì thiếu bài tập. Con nhớ những khi bị điểm kém đã trót oán giận thầy cô. Nhưng chao ôi, có đứa học trò nào mà lại không như thế! Chúng con, đứa nào cũng vậy, đến trường học và mang theo những tâm tình ích kỉ trẻ con của tuổi mới lớn, kèm theo cho thầy cô những nỗi vất vả khó nhọc chẳng thể gọi tên. Để rồi sau này nhìn lại, chúng con ngỡ ngàng với những hối hận và biết ơn, ngỡ ngàng nhận ra công lao trời bể và sức chịu đựng “vô song” của thầy cô ngày nào. Cô từng nói với bọn con rằng cô hướng đến làm “facilitator” (người hướng dẫn) hơn là “information provider” (người cung cấp thông tin), nhưng dù là gì thì con nghĩ vai trò của người giáo viên cũng vẫn thế, tức là chịu đựng và chiến đấu với học sinh cùng lúc với việc yêu thương hết mực và hướng bọn chúng tới con đường đúng đắn. Bây giờ, ra trường rồi, con chỉ mong các thầy cô có đủ sức khỏe để chèo lái các em khóa sau thôi…

Con yêu trường Thăng Long, vì tại nơi đây con đã có những kỉ niệm ngây ngô của tuổi học trò mới lớn. Từng phòng học, từng chiếc bàn, chiếc ghế con đã sử dụng đều có lưu những kỉ niệm của con. Giờ đã là cựu học sinh rồi, con không thể gắn bó chặt chẽ với trường được như xưa nữa. Nhưng lúc này đây, con tự hứa với lòng rằng sẽ quay trở lại trường sớm nhất có thể. Lúc đó, cánh cổng trường vẫn sẽ mở rộng chào đón con đúng không cô?
Trần Minh Châu - học sinh lớp 9A1 niên khoá 2017-2021
(hiện là HS THPT Chu Văn An)
