Mẹ!

Mẹ tôi là một nhân viên bán hàng. Hàng ngày, mẹ phải tiếp xúc với cả trăm, có khi cả nghìn người . Bình thường thì công việc của mẹ cũng nhẹ nhàng nhưng từ khi dịch bệnh xuất hiện thì nó không còn là chuyện đơn giản nữa, nguy cơ lây nhiễm rất cao. Rất nhiều lần, tôi và em gái đã khuyên mẹ ở nhà nhưng vì nghĩ cho gia đình nên mẹ tôi vẫn đi làm. Để chúng tôi yên tâm hơn mẹ đã trang bị đầy đủ: khẩu trang, kính chống giọt bắn,... Tôi cũng đỡ lo và tự nhủ: " Dịch đang ở tận đẩu tận đâu cơ mà đừng quá lo lắng”. Hôm nào, chị em tôi cũng mong mẹ về sớm vì khi đó thấy mẹ là chúng tôi yên tâm. Nhưng rồi sau đó mọi chuyện không như tôi mong muốn, mọi việc càng ngày càng tệ hơn! Muốn ra đường thì phải có giấy thông hành. Cửa hàng của mẹ không xin được giấy nên mẹ phải tính đến việc ở lại cửa hàng. Tuy đã được học là phải thích nghi với hoàn cảnh nhưng tôi và em gái vẫn nằng nặc đòi đi theo. Chẳng còn cách nào khác mẹ tôi đành bỏ suy nghĩ đó. Rồi điều không mong muốn cũng đến một khách hàng của mẹ là F1. Chiều hôm đó, mẹ tôi về nhà. Tôi vừa bất ngờ vì hôm nay mẹ về sớm một cách lạ thường. Mẹ nói với cả nhà tôi: mình là F2 bằng giọng ung dung nhưng tôi thấy giọng mẹ có chút lo lắng. Tôi không dừng lại ở đó, vì sợ mẹ bị bệnh nên khi đi tắm tôi đã áp sát tai vào cửa để nghe diễn biến bên ngoài. Càng nghe tôi càng hiểu những lo lắng của bố mẹ. Sáng hôm sau, vì được ở nhà nên mẹ đã chiêu đãi cả nhà bằng những món ăn đơn giản nhưng chúng tôi hiếm khi được ăn. Vì mải mê về đồ ăn nên tôi suýt nữa quên vấn đề của mẹ. Vài ngày sau, y tế phường chỗ mẹ tôi làm gọi đến và kéo sau đó là cả tá cuộc gọi xin nghỉ của bố ở chỗ làm, cuộc gọi của mẹ với gia đình, họ hàng. Để tiện theo dõi thông tin của khách hàng bị F1, trên tay mẹ lúc nào cũng lăm lăm chiếc điện thoại. Mẹ cũng đã chuẩn bị đồ để đi cách ly. Khi thấy cảnh đấy, Bầu, em gái tôi, giàn giụa nước mắt vì lo lắng, sợ hãi khiến tôi cũng rưng rưng nước mắt theo. Nhưng vì là chị, tôi không thể khóc vì tôi không muốn Bầu và bố mẹ lo lắng thêm nữa. Mẹ xuống nhà vệ sinh, chuẩn bị những đồ dùng cần thiết, tôi đứng đó nén lại nước mắt của nỗi buồn, sự suy sụp. Sau khi mẹ đi lên gác, bao nhiêu nỗi buồn, nước mắt cứ thế trào ra. Tôi ngồi đó, khóc nức nở nhưng không dám khóc to. Khi đã bình tĩnh lại, tôi quệt nước mắt đi vào phòng, ôm chặt gối cố ngủ. Tôi càng cố nhắm mắt khi nghe thấy tiếng sụt sịt bên cạnh của Bầu. Em ấy có vẻ không thể bình tĩnh lại nên tôi không muốn nói gì. Trong vô thức, nước mặt tôi trào ra. Sau đó, tôi lại càng bàng hoàng khi biết được khách hàng của mẹ từ F1 chuyển thành F0. 14 ngày xa mẹ là quãng thời gian khó khăn nhất của bố con tôi với biết bao cung bậc cảm xúc vừa lo lắng nhưng rồi cũng rất vui mừng sau mỗi lần test cho kết quả âm tính của mẹ. Và niềm hạnh phúc như vỡ oà khi mẹ hết thời hạn cách ly trở về với bố con tôi! Qua biến cố này, tôi càng yêu mẹ hơn vì mẹ đã đánh đổi cả sức khỏe để cho chúng tôi một cuộc sống đầy đủ, không thua kém bạn bè . Nếu mẹ đọc được những dòng chia sẻ thì con chỉ muốn nói với mẹ rằng: CON RẤT YÊU MẸ!
- Nguyễn Quỳnh Anh 7A1 -
