Người mẹ xưa rất hiền
Chăm lo từng giấc ngủ
Người mẹ nay cầm súng
Vì tổ quốc nhân dân.
Mẹ đi ra mặt trận
Những đứa con ở nhà
Đứa nấu cơm, quét dọn
Đứa chăn vịt, cắt rau.
Nhưng có đứa còn nhỏ
Muốn được mẹ vỗ về
Chời đợi, chờ đợi mãi
Nắng chiều đỏ nền sân.
Mẹ đi ra chiến trường
Diệt hạ bao kẻ địch
Lập bao nhiêu chiến công
Không bằng công cha mẹ.
Rồi một ngày mẹ đi
Nằm xuống nơi đất mẹ
Máu thấm vào hoa cỏ
Đỏ hơn cả đỗ quyên
