Tôi có rất nhiều trải nghiệm đáng nhớ. Nhưng trải nghiệm mà tôi nhớ nhất là trải nghiệm lần đầu tiên được chơi trò chơi mạo hiểm.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, trường của tôi cho đi tham quan tại Hồ Núi Cốc. Tôi vẫn còn nhớ, vào lúc buổi chiều, đám bạn rủ tôi đi chơi trò chơi mạo hiểm. Trong đầu tôi luôn băn khoăn rằng: Mình có nên đi không? Nếu như tôi nói “không” thì lũ bạn sẽ nói tôi là nhát gan. Thế nên tôi đã quyết định thử tham gia xem sao.
Các bạn ấy đã đưa tôi đến trò mạo hiểm nhất ở đây, đó chính là trò tàu lượn siêu tốc. Nhìn thoáng qua trò chơi, tôi thấy trò này thật nguy hiểm. Tôi định bỏ về nhưng sợ các bạn trêu chọc nên đành ở lại. Lượt chơi của chúng tôi là thứ hai. Nhìn mọi người chơi trước tôi nghĩ không quá tệ, bởi không ai la hét gì nhiều. Nhưng lúc họ xuống, tôi thấy có một anh lớp 8 bảo với bạn anh ấy rằng anh ấy suýt bay ra ngoài ở đoạn giữa của trò chơi. Tôi nhìn lại và thấy trong trò chơi có 3 khúc cua nghiêng. Tim tôi đập thình thịch. Nhìn đám bạn, đứa nào cũng hồi hộp và hớn hở khi chuẩn bị được chơi. Thấy tôi lo lắng, một cậu bạn của tôi đã bảo: “Để tớ ngồi bên phải cho vì chỗ khúc cua nghiêng sang bên phải”. Nhờ câu nói đó mà tôi đã yên tâm hơn. Tôi lấy hết can đảm bước lên tàu.
Tôi và cậu bạn ngồi ở toa thứ hai. Trong tâm trạng căng thẳng, tôi còn chẳng kịp quan sát xem ai ngồi phía trước và sau mình, chỉ miên man suy nghĩ là mình sẽ có làm sao không. Tàu bắt đầu lên dốc. Khi lên đến đỉnh dốc, tàu bỗng nhiên dừng khoảng 1-2 phút. Tôi nhìn xung quanh thấy mặt trời tỏa nắng chói chang, rồi nhìn xuống cái dây an toàn còn lỏng hơn dây an toàn của máy bay được thắt sẵn, lòng bàng hoàng lo sợ. Sau đó tàu lao xuống dốc, tim tôi như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Tôi nghe thấy đằng sau tiếng la hét ầm ĩ. Tai tôi ù ù, không nhận ra đâu là tiếng hét của mình, đâu là tiếng hét của mọi người nữa. Đã tới chỗ cua, đoàn tàu nghiêng ngả như sắp đổ. Tôi sợ hãi, nhắm tịt cả hai mắt nhưng bạn bên cạnh bảo nhắm mắt lại càng sợ hơn nên tôi liền mở mắt ra và thứ đập vào mắt tôi đó chính là khúc cua thứ hai. Tôi không hiểu vì sao lúc nhìn thấy nó nghiêng sang phải nhưng giờ lại cảm nhận nó nghiêng sang trái. Tôi bị xô ra sát chỗ cửa, người như nghiêng cả ra ngoài. Lúc đó tôi rất hoảng loạn và tuyệt vọng nghĩ mình tiêu mất thôi. Thời khắc nguy hiểm ấy bạn bên cạnh đã kéo tôi vào sát trong, nhờ đó mà tôi đã bình tĩnh hơn khi đến khúc cua thứ ba.
Với các bạn tôi, trò chơi trôi qua thật nhanh còn đối với tôi thì thời gian chậm như rùa vậy. Lúc chơi xong, tôi rời khỏi đoàn tàu ngồi ở một gốc cây để ổn định lại tinh thần. Xung quanh có mấy bạn cũng giống như tôi. Tôi chợt nhớ lại câu nói của anh học sinh lớp 8 và thấy thật đồng cảm với anh ấy!
Đến bây giờ, khi hồi tưởng để kể lại trải nghiệm này, tim tôi vẫn đập thình thịch. Bài học mà tôi rút ra được là tôi nên chọn mấy trò nhẹ nhàng, an toàn, phù hợp với bản thân. Và tôi vô cùng biết ơn người bạn đã giúp tôi bình tĩnh, vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình.
