Trang chủ Thăng long trong tôi

Người ấy sống mãi trong tôi

16/09/2020
Sau ngày hôm ấy, tôi quyết định nhìn lại bản thân, định hình lại tính cách của mình. Tôi quyết định tham gia vào đội tuyển bóng rổ của trường. Tôi tạo dựng lên nhiều mối quan hệ. Tôi nhận thấy trường học không không quá nhàm chán như trước nữa. Mỗi ngày đến trường với tôi quả thật đúng là một ngày vui…

Mỗi ngày đến trường là một ngày vui…

        Tôi đã từng nghi hoặc câu nói ấy, đã từng không tin vào điều đó cho đến một ngày….cái ngày đã thay đổi nỗi niềm hoài nghi của tôi…chính là ngày mà tôi bước vào năm học cuối cấp của trường tiểu học, là ngày mà tôi đã gặp cô.

        “Cô tên là Vũ Thị Thu Thủy”- tôi còn nhớ mang máng lời bọn bạn lúc vào nhận lớp. Khi ấy tâm trí tôi còn đang bay lượn bên những dải cát vàng và bờ biển xanh ở tận phía bên kia bờ Đại Tây Dương. Những lời xì xào, bàn tán của tụi bạn đã kéo tôi trở về với lớp học ồn ào.Vũ Thị Thu Thủy- cái tên sao mà hay và đẹp đến thế. Nghe tên cô, tôi có cảm giác đang được tận hưởng cái cảm giác buổi sáng của mùa thu Hà Nội se se lạnh và khiến người ta thấy hanh hao, man mác trong lòng. Về nhà tôi hỏi mẹ thì mới biết được tên cô có nghĩa là nước mùa thu. Đang nghĩ linh tinh như vậy thì cô bước vào lớp học.Tôi nhớ hôm đó cô mặc áo dài màu xanh nhàn nhạt, trên có vẽ hình đôi cò đang đậu trên cành trúc bên bờ sông. Một đứa nói to: “ Áo dài của cô đẹp quá, cô ạ”, cả bọn bạn xuýt xoa theo. Cô cười, tiếng cười của cô như tiếng chuông ngân vang khắp cả không gian. Lúc ấy tôi mới chú ý đến cô. Cô không quá xinh đẹp nhưng khuôn mặt cô dịu dàng, thanh tú, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời lấp lánh đầy nhiệt huyết. Tôi bỗng thấy có cảm tình với cô hơn.

        Dần dần sau vài tháng học, tôi nhận ra được nhiều điều ý nghĩa. Tôi thấy trường lớp không còn “đáng sợ “ như trước nữa. Năm học của tôi cũng đầy ý nghĩa và niềm vui. Tôi lờ mờ nhận ra đó là do cô giáo tuyệt vời của mình. Cô khơi cho tôi cảm hứng học khiến tôi chủ động và thích thú trong việc học hành. Tôi có cảm tưởng như cô là một kho tàng – kho tàng của những câu chuyện kể. Những bài học của cô từ văn cho đến toán, từ khoa học cho đến đạo đức…tất cả đều sinh động và không còn khô khan như tôi nghĩ nữa. Và tất cả đều nhờ vào những câu chuyện kể đầy màu sắc của cô. Đầu óc hẹp hòi và non nớt của tôi được mở rộng qua bao câu chuyện hay hay và ý nghĩa. Tôi nhớ nhất một câu chuyện đã để lại trong tôi bao cảm xúc buâng khuâng. Và câu chuyện nhỏ đó có ý nghĩa đến nỗi gặp những người nào mà tôi quí mến, tôi đều kể cho họ. Bài học đó là về sự công bằng và phân chia đều nhau. Có hai đứa trẻ đứng sau một hàng rào, bên kia hàng rào là một trận bóng đá. Cả hai đứa đều muốn xem trận bóng ấy. Có hai chiếc ghế và hai đứa trẻ một cao, một thấp. Nếu phân chia theo lẽ thường thì mỗi đứa một ghế. Đứa thấp hơn sẽ không xem được. Nhưng nếu đứa thấp hơn có hai chiếc ghế thì cả hai đều xem được trận bóng. Đây không chỉ là bài học về sự công bằng mà nó còn là bài học về tư duy tổ chức , quản lí. ..Mỗi bài học của cô tôi đều thấy có ý nghĩa như vậy. Dù lúc ấy tôi có thể chưa hiểu hiết ý nghĩa của những câu chuyện cô truyền đạt nhưng sau này ngẫm nghĩ lại tôi đều thấy thấm thía trong lòng và luôn tự áp dụng vào cuộc sống. Nhưng đó là chuyện mãi sau này, còn lúc ấy trong mắt tôi cô đúng là “ người mẹ thứ hai” của tôi. Chỉ bằng những lời nhỏ nhẹ mà cô khiến tôi thay đổi toàn bộ ý nghĩ, và cô còn cho tôi một bài học đẹp nhất, sáng ngời nhất. Câu chuyện đó như sau: Hôm ấy, cô trả bài kiểm tra toán. Tôi đã rất mong đợi kết quả vì tôi đã giành cả tuần luyện tập cho bài học đó. Thế nhưng…lúc tôi nhận nhận được kết quả, bàn tay tôi chỉ muốn vò nát cái tờ giấy mỏng dính mà có sức nặng khủng khiếp đó. Điểm 5! Mất thời gian cả tuần mà tôi chỉ được điểm số như vậy sao? Nước mắt tôi bắt đầu lã chã rơi. Ban đầu là do tủi thân, xấu hổ. Sau đó là do giận chính mình. Nhưng cuối cùng thì trở về cái lý do ( mà theo tôi bọn trẻ con nào cũng có trong cái danh sách của mình) vì sợ bố mẹ. Mẹ tôi rất nghiêm, điểm nào dưới tám, hay thậm chí tám điểm mẹ cũng không hài lòng. Vì sợ mẹ nên sau giờ tan học, tôi không về nhà mà ở lại trường. Từng tiếng đồng hồ qua đi, cho đến bảy giờ tối, sân trường chẳng còn ai. Tôi nhìn xung quanh rồi thả mình xuống ghế đá, thầm nghĩ: chẳng nhẽ cứ ngồi thế này mãi à? Hay là đi về? Bỗng dưng tờ giấy kiểm tra rơi ra. Tôi nhặt lên rồi bỗng òa khóc.Cầm chặt lấy tờ giấy trong tay, mắt nhắm lại, người tôi run lên nức nở từng hồi. Nhưng bỗng dưng cô bước đến. Giọng cô hoảng hốt: “ Sao con chưa về?”. Nhưng rồi cô nhận ra tôi đang khóc. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên tôi. Chỉ cần liếc qua là cô đã đủ biết lí do tại sao tôi khóc, tại sao tôi chưa về. Cô ngồi bên tôi một lúc, và giọng cô vang lên nhè nhẹ như như tiếng thì thầm trong rừng hoang vu. Cô nói với tôi như là nói cho chính mình. Cô đã nói những gì tôi không nhớ hết nhưng tôi vẫn còn hiểu  được cảm giác ấm áp lúc cô im lặng ngồi bên tôi. Tôi nhớ cô đã nói với tôi câu này :” Con hãy nhớ thất bại là đặc quyền của tuổi trẻ”. Mọi thứ sau đó diễn ra quá nhanh. Cô đưa tôi về nhà. Cô vào nhà nói chuyện một lúc với mẹ tôi. Sau đó, cô mỉm cười với tôi: “ Chào con, mai gặp lại con nhé!”. Tôi vào nhà trong trạng thái của người say ngủ. Mẹ chỉ nhìn tôi, rồi sau đó bảo tôi đi ăn tối như bình thường. Tối hôm đó, mẹ và tôi đã nói chuyện. Tôi nhận ra điều kì diệu cô đã làm: không phải làm mẹ thay đổi mà làm chính tôi thay đổi.

Sau ngày hôm ấy, tôi quyết định nhìn lại bản thân, định hình lại tính cách của mình. Tôi quyết định tham gia vào đội tuyển bóng rổ của trường. Tôi tạo dựng lên nhiều mối quan hệ. Tôi nhận thấy trường học không không quá nhàm chán như trước nữa. Mỗi ngày đến trường với tôi quả thật đúng là một ngày vui…

Đó là câu chuyện về một năm học đầy cảm xúc và may mắn của tôi. Thật tiếc tôi chỉ được làm học trò của cô một năm học. Tôi buâng khuâng và thầm hứa sẽ mang theo những câu chuyện của cô, những bài học sâu sắc và cả cách vượt qua nỗi sợ hãi, vượt qua thất bại, cách để trao gửi yêu thương và cách để yêu thương chính bản thân mình – điều mà trước đây tôi chưa từng biết đến. Cùng thời gian, tôi sẽ mang theo hình ảnh của cô - người lái đò quá xuất sắc, không chỉ đưa tôi đến bến đỗ an toàn mà còn làm cho chuyến đi trở nên màu nhiệm hơn…

Nếu được quay lại quãng thời gian ấy, hay chỉ đơn giản là nếu được gặp cô, tôi sẽ nói  và chỉ nói với cô:

Con cảm ơn cô! Rất nhiều!

 

Lý Quỳnh Chi - Học sinh lớp 9A3 năm học 2020-2021


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh