Với tôi, gia đình luôn là điều quý giá nhất, là nơi cho tôi những bữa cơm ngon, những giấc ngủ êm đềm với giấc mơ lung linh, lấp lánh, là nơi cho tôi biết bao kỉ niệm, mang đến cho tôi những tiếng cười giòn tan và cả giọt nước mắt…. Gia đình luôn là nơi ấm áp nhất có lẽ bởi nơi đó có mẹ - người phụ nữ quan trọng nhất đời tôi.
So với sự trẻ trung, xinh đẹp của mẹ các bạn trong lớp, mẹ tôi chắc hơi “lép vế” vì đã lớn tuổi rồi. Nghe kể mẹ sinh tôi khi đã 45 tuổi, cái tuổi hiếm có người phụ nữ nào dám liều mình sinh đẻ bởi sẽ rất nguy hiểm càng khiến tôi thương mẹ nhiều hơn, trân trọng hơn sự hi sinh của mẹ. Và giờ, khi tôi là một cô bé 12 tuổi rồi thì mẹ tôi đã già đi nhiều. Mái tóc đen nhánh năm nào, giờ đã có vài sợi bạc. Đôi mắt giờ đây cũng đã xuất hiện nhiều quầng thâm hơn, làn da không còn căng bóng mà thêm những nếp nhăn nơi khóe mắt, khóe miệng chắc bởi nỗi vất vả trong công việc, bởi sự lo âu mà mẹ dành cho chị em tôi. Chứng kiến mẹ ngày một già đi mà lòng tôi đau nhói, chỉ mong dấu ấn thời gian đừng hằn thêm trên nét mặt mẹ tôi.
Nét đặc trưng vốn có của mẹ từ trước đến nay vốn vẫn luôn là sự giản dị. Đối với mẹ, không cần quá cầu kì khi ra đường, quan trọng là sự lịch sự, đôi khi chỉ chiếc áo phông quần bò, chiếc áo vest khoác ngoài là đủ. Đến địa điểm hay trong hoàn cảnh cần sự trang trọng thì mẹ cũng chỉ thay đổi những chiếc váy với họa tiết nhẹ nhàng, đơn giản, phóng khoáng hoặc tà áo dài duyên dáng của người phụ nữ Việt Nam. Giản dị vậy thôi, nhưng trong lòng tôi, mẹ mãi là người phụ nữ đẹp nhất.
Mẹ tôi khác biệt không chỉ ở tuổi tác, ngoại hình mà còn ở cả mong muốn với con cái của mình. Không giống những người mẹ khác luôn có quá nhiều kì vọng vào đứa con, mẹ lại chẳng áp lên tôi bất cứ gánh nặng nào. Tuy khoảng cách về tuổi tác giữa hai mẹ con khá lớn nhưng mẹ con tôi luôn thoải mái tâm sự với nhau, gần gũi chia sẻ như hai người bạn, chưa bao giờ có khoảng cách. Tôi luôn tâm sự với mẹ về chuyện học hành, chuyện trên lớp, chuyện hàng ngày trong cuộc sống đời thường, những câu chuyện riêng của con gái, và đôi khi cả chuyện tình yêu tuổi học trò… Mẹ chưa bao giờ đặt áp lực cho tôi về học tập, mẹ chỉ mong tôi lúc nào cũng có cuộc sống vui vẻ, hòa đồng với các bạn. Tôi vẫn nhớ câu nói quen thuộc của mẹ với tôi mỗi khi kì thi tới: “Con cứ cố gắng hết sức mình đi, mẹ không quan trọng điểm số”. Chỉ một câu nói ấy thôi nhưng cũng đủ khiến cho tôi hiểu được tình yêu mà mẹ dành cho tôi to lớn đến nhường nào. Mẹ không muốn tôi phải trở thành một cán bộ lớp hay phải trở thành bất cứ một ai cả. Mẹ sợ với tính cách quá mạnh mẽ, quá cứng rắn của tôi có thể sẽ khiến các bạn không ưa. Mong muốn duy nhất của mẹ chỉ là con mình luôn bình an, hi vọng con luôn vui vẻ, thoải mái sống với ước mơ của mình. Tôi luôn biết ơn mẹ vì điều đó.
Giờ đây, mẹ tôi đã nghỉ hưu, đã già hơn, đã thêm nhiều nếp nhăn,… Tôi lớn lên có nhiều mối quan tâm, sẽ mất thời gian hơn cho công việc, bạn bè,… sẽ chẳng có nhiều thời gian bên mẹ nữa. Nhưng trong lòng tôi, mẹ mãi là người quan trọng, người bạn đồng hành gắn bó nhất trong cuộc đời. Tôi chẳng mong điều gì cao xa, chỉ mong mỗi ngày mẹ tôi được khỏe mạnh, được sống một đời an yên và hạnh phúc. Thật tuyệt vời vì mẹ là mẹ của tôi!
HS Phạm Minh Anh – 7A4