Trang chủ Thăng long trong tôi

Tháng 11 - Viết về người thầy, người cô của những đứa trẻ Chưa Lấp lánh.

10/11/2022
Bao nhiêu kì khai giảng, bạn bước vào bao nhiêu lớp học? Hăm hở hay mệt mỏi? Dưới kia có bao đôi mắt nhìn bạn, bao khuôn mặt trẻ ngước lên. Và những đứa trẻ... theo một cách nào đó phụ thuộc vào bạn, vào cách bạn nhìn chúng, xếp loại chúng.

     Bạn có thể sớm thấy những học trò Lấp lánh: ngời sáng, tự tin, thông minh, giỏi, ngoan. Phụ huynh của các em cũng Lấp lánh, quan tâm con cái, quan tâm thầy cô...Bạn sẽ không mấy mệt mỏi và không công phu nhiều lắm với các em. Các em sẽ cho bạn những Long lanh:  Hạnh kiểm Tốt và Học tập 9,95, vào lớp 10 công lập danh tiếng này, vào trường Chuyên nọ. Bạn có Thành tích ấy, danh hiệu kia. Phụ huynh đương nhiệm sẽ Cảm ơn; PH tương lai lặn lội đâu đó phấn đấu để con họ được vào lớp bạn! Tuyệt!

     Còn những đứa trẻ Không Lấp lánh thì sao? chậm tiến, kém, ì, chưa chăm v..v..hoặc chỉ đơn giản là học sinh Cá tính, cá biệt... Bạn sẽ vất vả, mất vô số thời gian và cũng rất công phu với các em. Trong đêm, bạn căng mắt đọc chữ, sửa lỗi to, lỗi nhỏ của những bài viết nguệch ngoạc, bật cười với những ngây ngô... Nhiều khi cả trường vắng hoe, bạn còn ngồi bên một “đứa”học trò lầm lì, mặt u tối, lúc thầm thì lúc cao giọng với nó. Hoặc bạn rơi nước mắt, bạn đau lòng. Buổi sáng, buổi trưa... bạn gặp những vị Phụ huynh Không Lấp lánh, họ có thể rụt rè, lo âu hoặc khiêm nhường, căng thẳng; có nằn nỉ trăm sự, có nước mắt, có hằm hè nồng mùi rượu và có thể  bất lực, có bạo lực khiến bạn lao lực... Ngày, tháng, năm, bạn lao động Âm thầm không mấy ai hay biết. Học sinh của bạn không toả sáng và cũng không cho bạn nhiều Long lanh.
   Vậy cái gì khiến bạn theo được nghề này? Vì những Trẻ Lấp lánh ư?
  Không chắc vậy. Những lấp lánh là niềm vui ngắn không đủ sức cho chặng đi dài.

  Vậy vì cái gì? Bạn thực sự biết giá trị của mình khi gặp trẻ em Không Rực rỡ ư? Đúng vậy! Mỗi đứa trẻ có một cuộc sống riêng, là một thế giới nhỏ xao động. Bạn bước vào thế giới của trẻ, đồng hành một quãng đời của trẻ. Đó có thể là đẹp nhất hoặc khó khăn nhất trong đời của em ấy.
Và bạn biết và tin các em là những đứa trẻ Chưa Lấp lánh.
Đó là Duyên Lành của bạn.

  Chúng ta thường sợ nhiều thứ. Sợ người quanh ta. Sợ bị uy hiếp, bị đứng trước đám đông nào đó, sợ bị chế giễu, hạ nhục ... Trẻ cũng vậy. Có thể sau vẻ u ám, nhút nhát, lo âu hay thô bạo là một đứa trẻ thông minh, nhạy cảm; có thể sau một khuôn mặt già câng, mấy lời nói xấc xược hay vẻ câm lặng thách thức... là đứa trẻ sợ hãi, là những nỗi đau là những hoang mang, lạc lối trước vô số lí do, trước uy quyền,  áp lực, bố mẹ, thầy cô, bạn bè đặt lên đôi vai nhỏ bé của trẻ. Chúng ta thích được khen thưởng, được động viên muốn được lắng nghe và đồng cảm. Trẻ cũng vậy. Bạn sẽ có lúc nản lòng hay tức giận nhưng bạn không đẩy trẻ ra, không hắt hủi em. Bạn thương, kiên nhẫn và tin tưởng.

    Việc khó của nghề giáo là nhẫn nại ở bên trẻ, hiểu biết về trẻ; tìm đường, dẫn dắt trẻ bước qua “thung lũng của bóng đêm”, giúp em đủ trí tuệ, phẩm chất đứng trước bão giông và tự tỏa sáng. Chỉ có lòng kiên nhẫn, tình thương lớn và vững tin nghề nghiệp mới là năng lượng giúp bạn đi chặng đường dài cùng trẻ. Chính những em học sinh nhỏ bé Chưa Lấp lánh mới là thử thách, là thước đo “tay nghề” của bạn, là thành công và tự hào của bạn! Đó là Quả Ngọt của em tặng bạn!
………..
  Cảm ơn những học trò nhỏ bé năm xưa! Cảm ơn những đồng nghiệp âm thầm tận tụy với nghề, với trẻ!
  (Cô giáo mới 9 năm hưu, còn bao trăn trở với nghề và nhiều yêu thương với trò )
Đặng Thúy Hằng – Cựu giáo chức Tổ Văn – sử
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 15 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh