“Đội hồng kỳ tập trung lại đây nào!”
Sau khẩu lệnh đó, tôi và các bạn nhanh chóng bước vào hàng với cán cờ trong tay. Tôi nhìn lên những lá hồng kì đỏ thắm tung bay trong gió và nắng dịu của mùa thu, trông đẹp và thích mắt đến lạ. Linh cảm mách bảo tôi rằng buổi khai giảng hôm nay sẽ rất đáng nhớ.
Chúng tôi đi men theo các dãy phòng học, luồn dưới những tán cây và đi vòng qua những cô cậu bé lớp sáu- tâm điểm của buổi lễ, để đứng vào vị trí được chỉ định quanh sân trường.
Từ phía sau cán cờ, tôi đưa mắt nhìn những “tân binh” mới vào trường. Trông các em thật nhỏ bé, nhỏ đến mức mà tôi không nghĩ mình cũng đã từng nhỏ như vậy vào ngày này ba năm trước…

Ba năm trước….
“Mới vậy mà đã ba năm rồi ư?”
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, buổi lễ bắt đầu. Giai điệu hào hùng, chậm rãi của bài Quốc ca quen thuộc vang lên. Hát xong, mọi người an tọa . Đội hồng kỳ chúng tôi cũng được phát ghế để ngồi.
Lúc ấy tôi mới chú ý đến một cô bé ngồi gần tôi, nếu không nói là ngay cạnh tôi, một cô bé lớp 6. Em đang mải nói chuyện cười đùa với cậu bạn đeo kính ngồi cạnh. Bộ đồng phục và chiếc khăn đỏ mới toanh như đang làm rạng thêm nụ cười trên khuôn mặt xinh xắn. Nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi không phải là nụ cười ấy, mà là mái tóc đuôi gà cùng với gương mặt tròn….
Giống hệt tôi hôm ấy!
Không, không phải giống hệt, cô bé nhỏ nhắn và tươi tắn hơn tôi của ba năm trước. Nhưng sao em vẫn gợi tôi nhớ đến bản thân mình đến thế?
Những suy nghĩ miên man khiến tôi mất một lúc mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào cô bé. Tôi lập tức ngoảnh mặt đi, không muốn làm em sợ.
“Mới vậy mà mình đã lên lớp chín rồi”
Đúng, tôi đã lên lớp chín. Mới ngày nào tôi còn bỡ ngỡ bước vào ngôi trường Thăng Long mà giờ đây tôi đã sắp ra trường. Mới ngày nào tôi còn ngồi dự lễ khai giảng trong khi nhìn các anh chị lớn trong đội hồng kì của trường bằng ánh mắt ngưỡng mộ, vậy mà bây giờ tôi đã ở vị trí danh dự ấy.. Tôi ngỡ ngàng nhận ra sự thật hiển nhiên trước mắt. Ôi, sao tôi lại không nhận thấy nó từ trước chứ! Sao tôi lại không nhận thấy rằng đây là lần đầu và cũng là lần cuối tôi được cầm hồng kỳ trong lễ khai giảng dưới mái trường Thăng Long?

Kỷ niệm trong ba năm qua đột nhiên ùa về. Những người bạn, những người thầy, người cô mà tôi đã có được ở nơi đây. Những cuộc cãi vã, những trò nghịch ngợm mà tôi đã tham gia lần lượt hiện ra trước mắt tôi. Ba năm đó là ba năm tôi chứng kiến bản thân mình trưởng thành hơn, chứng kiến những đổi thay của ngôi trường thân thương này. Hành trình ba năm ấy như ba phần đầu của một câu chuyện dài, câu chuyện mà tôi đang viết tiếp phần thứ tư.
Tiếng trống vang lên bắt đầu một năm học mới. Trên sân khấu, cô Hiệu trưởng đang đích thân cầm chiếc dùi đánh từng nhịp. Đúng lúc ấy, một cơn gió ùa đến. Lá cờ đỏ thắm tung bay khiến cho cán cờ phần nào nặng hơn, tôi phải dùng cả hai tay để giữ. Tôi nhìn lên. Ánh nắng sáng thu dịu dàng phủ lên các bức tường của trường một màu vàng nhạt, thi thoảng lại có vài tia nắng lọt qua hệ thống mái che nhảy nhót trên đầu trên cổ các cô cậu học sinh. Những tán lá xanh kêu xào xạc như đang thì thầm bàn tán. Ôi, trường ta đẹp quá!

Cô bé lúc nãy đã chuyển sự chú ý sang tôi- người cầm hồng kỳ đứng gần em nhất. Tôi gỡ chiếc khẩu trang trên mặt và mỉm cười với em. Cô bé có vẻ hơi giật mình, em quay sang thì thầm gì đó với cậu bạn ngồi cạnh rồi ngay lập tức cả hai đứa quay sang vẫy tay chào tôi, miệng cười toe toét. Trông đáng yêu quá!
Tôi nhìn cô bé mà tôi chẳng biết tên, tự hỏi rằng ngày này ba năm nữa, liệu em có đứng ở vị trí của tôi bây giờ? Liệu em có bắt gặp một “tân binh” giống em ngày hôm nay , để rồi cả buổi sẽ bâng khuâng suy nghĩ? Liệu lúc đó em có nhớ đến một chị lớp chín xa lạ cầm hồng kỳ cười với em năm nào?

Tiết mục văn nghệ cuối cùng đã hết, buổi lễ kết thúc. Từng đoàn, từng đoàn học sinh đứng dậy, xếp gọn ghế vào chồng của mỗi lớp. Đội hồng kỳ cũng tập trung để trả lại cờ. Nhìn cán cờ tre nhẹ nhàng rời khỏi bàn tay mình, tôi mỉm cười nhận ra rằng linh cảm của tôi đã đúng: buổi lễ hôm nay quả là đáng nhớ, ít nhất là với tôi…
-Trần Minh Châu 9A1-
