Trang chủ Thăng long trong tôi

Thầy tôi!

19/11/2020
Cám ơn mái trường THCS Thăng Long yêu dấu đã cho tôi trải qua bốn năm học cấp hai đầy ắp những kỉ niệm và tiếng cười, cho tôi được gặp thầy – người thầy TUYỆT VỜI nhất trong lòng tôi.

Nếu cho tôi nói về một kỉ niệm ở mái trường Thăng Long,chắc có lẽ tôi không bao giờ quên được người thầy giáo mà bao thế hệ học sinh luôn luôn kính nể, người thầy tuy bên ngoài vô cùng nghiêm túc, uy nghiêm nhưng ở bên trong lại là một người thầy luôn luôn yêu thương học sinh, tâm huyết, tận tâm với từng học trò dù đó là học sinh ngoan hay là học sinh còn học kém. Người thầy mà tôi nhắc đến đó là thầy Phạm Văn Thắng - thầy giáo dạy môn Vật Lý tuyệt vời nhất mà tôi đã từng học tại ngôi trường THCS Thăng Long yêu dấu !


Tôi vẫn nhớ lúc đó là đầu năm học lớp 8, khi lớp trưởng thông báo thời khóa biểu, năm nay môn Vật Lý lớp tôi là thầy Thắng dạy thì cả lớp chúng tôi bỗng nhao nhao và  Ồ… lên một tiếng. Cả lớp ai cũng biết thầy ngoài việc giảng dạy ra, thầy còn làm giám thị của nhà trường nữa. Khi thầy làm giám thị, nhắc nhở là toàn trường im phăng phắc, nghe giọng thầy vô cùng uy nghiêm nên ai nấy đều sợ cả. Lúc này, cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán, không biết là vào lớp dạy thầy có ghê gớm lắm không,có nghiêm khắc lắm không.

Và rồi buổi học đầu tiên cũng tới, đến tiết Vật Lý lớp tôi đã cử một bạn ra ngoài cửa canh thầy xem khi nào thầy đến thì hô lên cho cả lớp biết. Nhìn bóng thầy đi từ xa rất uy nghiêm, cả lớp liền ngồi ngay ngắn vào chỗ giữ trật tự.

Nhưng ngay buổi đầu giảng dạy, thầy đã khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên và thích thú. Thầy giảng bài vô cùng hay, dễ hiểu và cuốn hút học sinh. Lời thầy nói tuy nhẹ nhàng mà truyền cảm, trầm ấm. Mỗi tiết học của thầy, cả lớp chúng tôi đều dán mắt vào nhìn thầy, chăm chú nghe thầy giảng bài – điều mà có lẽ rất ít môn học lớp tôi làm được điều này. Dáng người thầy dong dỏng cao trông rất thư sinh nho nhã. Đôi mắt thầy ánh lên vẻ thông minh, lại vừa hiền từ nhưng cũng thật nghiêm túc. Gương mặt thầy ít khi biểu lộ tình cảm nhưng thật ra lại vô cùng ấm áp. Ánh mắt thầy dành cho chúng tôi, tuy nghiêm túc nhưng chúng tôi biết đó là một tình yêu thương thầy dành cho lũ học trò này. Lời thầy giảng đến bây giờ vẫn còn in dấu ấn đậm nét trong tâm trí tôi. Thầy là người giúp chúng tôi vượt qua môn Vật Lý dễ dàng – môn học được coi là khó nhất năm lớp 8 – đã truyền cho chúng tôi tình yêu cho môn học đầy khó khăn này. Nhiều lúc, thầy còn dặn chúng tôi không được từ bỏ ước mơ của mình,luôn nỗ lực, duy trì đam mê và không được bỏ cuộc dù có khó khăn như thế nào.

Còn với riêng tôi, một kỉ niệm mà có lẽ tôi không thể nào quên được. Một buổi chiều tối hôm đó,trên đường đi học về xe tôi bị hỏng và phải dắt bộ về nhà.  Lúc đó, tình cờ thầy đi ngang qua, thầy dừng ngay lại chỗ xe tôi, hỏi han tình hình và cặm cụi sửa chữa xe giúp tôi. Lúc đó trên người thầy bộ quần áo mà hàng ngày thầy vẫn mặc lên lớp hàng ngày đã bị lấm lem hết rồi. Trong lòng tôi lúc đó vô cùng day dắt và thương thầy. Cuối cùng thì cũng sửa xong, thầy hiền từ nhìn tôi cười và nói “ Không sao rồi. Con đi về cẩn thận nhé”. Thực sự lúc đó, nước mắt tôi chỉ trực trào ra, nhìn những giọt mồ hôi trên trán thầy mà tôi thấy thương và cảm động vô cùng.

Ở trên lớp, thầy luôn động viên những bạn còn học kém, cẩn thận đi từng bàn xem các bạn ghi chép như thế nào. Nhờ thầy mà chúng tôi đều có được kết quả tốt cuối năm học.

Một lần nữa, tôi đứng ở cổng trường được chứng kiến sự quan tâm của thầy dành cho học sinh. Một em lớp 6, ngồi bên vỉa hè chờ bố mẹ đón. Thầy đi từ tốn tới nhẹ nhàng nhắc nhở em học sinh vào ngồi trước cửa phòng bảo vệ, còn bảo em ngồi sát vỉa hè như vậy xe cộ đi lại rất nguy hiểm. Thực sự lúc đó, thầy như một người cha dành tình yêu thương cho những đứa con vậy.

Những dịp về thăm trường, nhìn bóng thầy từ xa là chúng tôi chạy đến thật nhanh đến để chào thầy. Có nhiều dự định, lời muốn nói với thầy lắm nhưng khi gặp thầy chúng tôi lại chưa một lần nào đủ can đảm để nói rằng “ Thầy ơiiiii, chúng con cám ơn thầy nhiều lắm. Cám ơn thầy đã truyền cho chúng con cảm hứng trong học tập, cám ơn thầy đã dạy chúng con cách làm người, cám ơn thầy đã dạy chúng con duy trì đam mê và luôn nỗ lực trong cuộc sống” Có lẽ với thầy một lời cám ơn là không đủ. Dù sau này như thế nào đi nữa, thầy vẫn luôn là người thầy mà chúng tôi kính trọng, thường yêu nhất.Cám ơn mái trường THCS Thăng Long yêu dấu đã cho tôi trải qua bốn năm học cấp hai đầy ắp những kỉ niệm và tiếng cười, cho tôi được gặp thầy – người thầy TUYỆT VỜI nhất trong lòng tôi.

 

     Ba Đình, Hà Nội – một buổi chiều thu!

Đỗ Lan Nhi – cựu hs THCS Thăng Long

 

 

 

 


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 1 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh