Trang chủ Thăng long trong tôi

Viết cho con vào một ngày đặc biệt!

01/07/2021

       Hôm nay, con gái mẹ cùng các bạn học sinh khối 9 đến trường THCS Thăng Long nhận phiếu báo điểm kỳ thi vào lớp 10, kết hợp làm lễ ra trường cho các con. Lẽ ra các con đã có một buổi lễ ra trường được tổ chức thật “hoành tráng” từ trước khi thi, nhưng vì dịch bệnh nên mọi thứ không thể diễn ra như kế hoạch. Những ngày tháng tất bật ôn thi các con phải học online, chẳng được gặp thầy cô, bè bạn. Những dòng lưu bút tuổi học trò cũng không kịp viết. Cho đến tận hôm nay, khi các con đến trường nhận phiếu báo điểm để ngày mai dắng ký nhập học tại các trường trung học phổ thông đã trúng tuyển, một buổi lễ nho nhỏ với thời lượng ngắn ngủi mới được tổ chức. Đấy là tất cả sự nỗ lực của các thầy cô giáo;trong tình hình dịch bệnh vẫn đang có những diễn biến phức tạp vì thương các con năm cuối cấp đến tận ngày ra trường vẫn không có được buổi gặp mặt chia tay nên cố gắng để lưu lại cho các con chút kỷ niệm của tuổi học trò.

       Mẹ đã dự lễ ngày con học xong bậc mầm non, ngày con hoàn thành chương trình ở trường tiểuhọc, và mai này sẽ là lễ tốt nghiệp trung học phổ thông, có thể là đại học và nhiều lễ tốt nghiệp khác. Nhưng có lẽ, không có một lễ ra trường nào đặc biệt như ngày hôm nay. Để đảm bảo giãn cách phòng chống dịch bệnh, nhà trường không thể tổ chức chia tay cùng một lúc cho cả khối mà chỉ tổ chức cho từng nhóm 3 lớp. Thầy và trò đều phải thực hiện nguyên tắc 5K để phòng chống dịch. Các lớp ngồi giãn cách, đeo khẩu trang suốt cả buổi lễ, chẳng nhìn rõ đằng sau lớp khẩu trang kia là những khuôn mặt đang cười hay nhạt nhòa nước mắt của ngày chia tay.

       Tối hôm trước, nhận được tin nhắn của cô Minh Hạnh trên nhóm lớp về sood lượng phụ huynh có thể tham gia Lễ chia tay, mẹ cũng rón rén nhắn tin mà cứ lo không được đến khi có nhiều phụ huynh đăng ký. Nhưng rất may, mẹ đã được  hiện diện trong ngày đặc biệt này của con và các bạn. Từ ngày con đi học mầm non đến giờ, mỗi lần khai giảng, bế giảng mẹ đều cố gắng sắp xếp công việc để đến tham dự, bởi mẹ muốn ghi lại trong tâm khảm mình từng bước trưởng thành của con. Con mười lăm tuổi thì đã có đến 12 năm mẹ chứng kiến lễ bế giảng kể từ bậc học mẫu giáo. Hôm nay, ngồi dưới sân trường cùng các con trong ngày lễ ra trường, những hình ảnh quá vãng ấy bỗng ùa về trong mẹ như những thước phim quay chậm.

          Mẹ nhớ ngày chia tay lớp mầm non con lên biểu diễn văn nghệ đầy ngô nghê, hát hết bài vẫn đứng nguyên trên sân khấu, đến khi cô giáo nhắc mới nhớ chào khán giả để đi xuống. Nhớ ngày con hoàn thành chương trình tiểu học, tại buổi lễ chia tay con cùng các bạn ôm nhau khóc nức nở vì không biết lên cấp 2 có được học cùng nhau nữa không. Và hôm nay, khi chia tay mái trường trung học cơ sở, con được đại diện cho các bạn học sinh của ba lớp lên phát biểu cảm xúc và nói lời tri ân tới thầy cô trước ngày xa trường. Lúc con đứng trên sân khấu, mẹ đã trào nước mắt. Không còn là cô bé con rụt rè khi bước vào lớp 6 nữa mà con đã tự tin để đứng phát biểu trước thầy cô giáo và bạn bè. Mẹ tự hào, không phải vì những kết quả con đã đạt được, mà vì con đã vượt qua, đã chiến thắng chính bản thân mình.

 

     Nhớ lại quãng thời gian bốn năm con học tập và dần khôn lớn, mẹ thật sự biết ơn mái trường Trung học cơ sở Thăng Long. Nơi đây các thầy cô đã chắp cánh những ước mơ, đã dạy cho con những kiến thức và đã nhen lên ngọn lửa cảm xúc để con không chỉ tự tin, bản lĩnh mà còn biết sống yêu thương, chia sẻ với mọi người.

     Bốn năm học cấp 2 có lẽ là quãng thời gian khó khăn nhất, bởi các con bước vào lứa tuổi “nổi loạn”, và con gái mẹ cũng không là ngoại lệ. Con là con đầu, nên việc xử lý “khủng hoảng tuổi teen” mẹ hoàn toàn không có chút nào kinh nghiệm. Có những thời điểm, mẹ không biết mình nên làm gì, không biết rằng mình có khả năng để làm một người mẹ thực sự hay không? Mẹ đã từng nghĩ, sao việc học làm cha mẹ khó thế thế! Mẹ đã cáu đến phát điên trước sự thay đổi bất ngờ của con, đến mức cảm giác như “con là con của người khác”. Nếu không được cô chủ nhiệm có tâm luôn nhỏ to tâm sự, chỉ cách ứng xử khi con bước vào cái tuổi ẩm ương thì có lẽ không có con với kết quả như ngày hôm nay. Thế mới biết, việc học kiến thức là quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn là phát triển cảm xúc tâm hồn. Và mẹ không ân hận khi bốn năm trước đã không lựa chọn ngôi trường khác mà đồng ý với nguyện vọng vào học tại trường Trung học cơ sở Thăng Long của con.

     Ngày hôm nay, không chỉ mẹ mà tất cả các phụ huynh có mặt đều thật sự xúc động. Ai cũng bảo chỉ muốn khóc. Khóc vì thương các con, thương các thầy cô với một năm học vất vả do ảnh hưởng của dịch bệnh. Nghĩ cứ thương các con vì lời hứa của phụ huynh về một buổi đi chơi chưa thể thực hiện. Và khóc vì nhìn thấy sự trưởng thành thực sự của các con. Khi clip với những hình ảnh của các con từ ngày bỡ ngỡ bước vào trường rồi lớn dần theo từng năm tháng được trình chiếu trên màn hình các phụ huynh đều lén lau đi giọt nước mắt. Nhìn những hình ảnh ấy mới thấy các con thật sự đã khôn lớn. Những cô bé, cậu bé ngây ngô hôm nào nay đã thành những chàng trai, cô gái rạng rỡ, tự tin. Chẳng bao lâu nữa, các con sẽ bước vào ngôi trường cấp 3 mà các con đã lựa chọn. Mỗi bạn sẽ có một con đường đi khác nhau, có thể bằng phẳng, suôn sẻ nhưng cũng có thể sẽ rất chông gai, gập ghềnh. Nhưng mẹ tin, dù có thế nào con và các bạn cũng sẽ vượt qua, bởi những gì các con được truyền dạy suốt bốn năm qua sẽ là hành trang quý giá, nâng cánh ước mơ của các con và giúp các con vượt qua mọi khó khăn như cánh hải âu vượt qua phong ba, bão tố.

 

         “Hạt bụi nào bay vào khiến mắt cay/ Nên cả lớp cùng đưa tay lên dụi/Miệng vẫn cười mà tim sao nhoi nhói/Ra trường rồi bạn có nhớ đến tôi”. Ngày chia tay các con đều nghẹn ngào khi phải nói lời chia xa. Mai này, không biết sẽ còn được bao nhiêu người chung trường chung lớp? Bốn năm học tập, gắn bó bên nhau, biết bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu tình cảm, ngày chia xa không thể không buồn. Nhưng mẹ tin, với một lớp luôn đầy ắp yêu thương và sống tình cảm như lớp 9A4, các con sẽ luôn nhớ về nhau, nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ dưới mái trường Trung học cơ sở. Mai này, khi các con đã trưởng thành, dù đi đến chân trời góc bể nào, mỗi khi nhớ lại những ngày tháng bên nhau, chắc chắn các con sẽ thấy thật ngọt ngào, thật ấm áp nơi con tim mình.

                                       Dương Thu Hiền -  PHHS  Phạm Ngọc Trà My lớp 9A4.


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh