Đối với mỗi người dân Việt Nam, ngày 20/11 - “Ngày Nhà giáo Việt Nam”, là dịp tôn vinh, tri ân những người đã và đang cống hiến trọn một đời cho sự nghiệp trồng người. Mỗi thầy cô đều mang một trọng trách thiêng liêng là trao truyền tri thức, đào tạo nhân tài cho đất nước. Và niềm vui lớn nhất của nghề “trồng người” là các thầy cô được tận mắt nhìn thấy những học trò cũ trưởng thành, những "mầm non" do mình chăm sóc đã nảy nở, đơm hoa kết trái và sống một cuộc đời ý nghĩa.
Người thầy, người cô đã và đang đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc xây dựng nên tương lai của đất nước. Thầy cô chính là người chèo đò thầm lặng, đưa biết bao thế hệ học trò cập bến bờ tri thức. Họ là người mở cánh cửa khoa học, trang bị kiến thức, kỹ năng để học trò vững vàng bước vào đời. Không chỉ dừng lại ở việc "dạy chữ", công lao lớn hơn cả là việc "dạy làm người". Bằng sự kiên nhẫn và lòng yêu thương vô bờ bến, thầy cô đã uốn nắn, bồi đắp nhân cách, gieo mầm đạo đức, giúp học trò trở thành những công dân có ích, có tâm hồn đẹp.
Để làm được những điều phi thường như vậy, các thầy cô giáo trên mọi miền Tổ quốc đã phải trải qua không ít gian truân cũng như khó khăn. Có những thầy cô phải trèo đèo, lội suối, băng qua từng quãng đường bùn đất đầy trơn trượt để “cõng con chữ” lên bản. Không thể kể hết những đêm thầy cô thức khuya để soạn bài, chấm bài, kiểm tra từng trang vở mà mắt cay xè vì buồn ngủ. Hay khi có những nỗi buồn riêng nhưng thầy cô vẫn kìm nén để mỉm cười trước lớp, giảng bài bằng tất cả sự bình thản dù trong lòng đầy mệt mỏi. Đối với giáo viên, những áp lực từ công việc, từ cuộc sống, từ những lời đánh giá vẫn đè nặng trên vai. Nhưng thầy cô chẳng bao giờ than vãn, chỉ lặng lẽ tiếp tục cố gắng, vì họ biết, một bài giảng hôm nay có thể mở ra một tương lai tươi sáng ngày mai và còn rất nhiều người đang chờ đón bài giảng của họ.
Thầy cô chính là người gieo hạt giống tri thức và tâm hồn để những chủ nhân tương lai của đất nước biết làm việc và đặc biệt biết làm người. Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng ví von “Trẻ em như búp trên cành”, và chính các thầy cô đã chăm sóc, uốn nắn các mầm non ấy, giúp chúng lớn lên thành những cây cổ thụ vững chãi, trở thành chủ nhân tương lai có ích cho đất nước. Thầy cô không chỉ truyền đạt kiến thức sách vở, mà họ là những “nghệ nhân tạc tượng” vô hình, nguyên liệu họ dùng không phải là đá hay gỗ, mà chính là tâm hồn và nhân cách của những đứa trẻ ngây thơ. Công trình vĩ đại mà họ kiến tạo không phải là những tòa nhà chọc trời hay công trình kiến trúc nổi tiếng, mà nằm ở sự vững vàng về tinh thần, sự thông tuệ về trí thức của bao thế hệ. Những công trình này sẽ tồn tại và phát triển không ngừng theo thời gian. Giá trị cao đẹp của nghề giáo là sự cho đi vô điều kiện, giá trị nhân văn và kiến tạo tương lai.
Tri ân những đóng góp, cống hiến thầm lặng và cao cả đó, mỗi dịp 20/11 đã trở thành di sản văn hóa mà các thế hệ học trò trao truyền. Món quà vĩ đại mà giáo viên nhận được không phải là vật chất, mà là những thành công của học trò. Khi học trò dùng kiến thức và đạo đức được thầy cô bồi đắp để phụng sự xã hội, để sống một cuộc đời ý nghĩa. Đó là tấm huy chương cao cả dành cho người đứng trên bục giảng. Sự tri ân không chỉ là lời cảm ơn, mà còn là sự ghi nhận của xã hội đối với một nghề cao quý, giúp các thầy cô vững bước trên con đường khai sáng tri thức.
Khép lại ngày lễ đặc biệt này, chúng ta càng hiểu thêm ví trị không thể thay đổi của người thầy trong sự nghiệp trồng người. Tựu trung lại, nghề giáo không chỉ là nghề nghiệp, mà là một sứ mệnh kiến tạo tương lai. Giá trị cao đẹp nhất ở người thầy nằm ở sự hy sinh thầm lặng để gieo mầm tri thức. Để những “Ngọn hải đăng” tri thức này luôn vững vàng trước sóng gió thời đại để giúp đất nước phát triển vững mạnh trong tương lai, mỗi người học trò, dù đã thành đạt hay còn đang ngồi trên ghế nhà trường, hãy làm rạng danh thầy cô bằng chính nhân cách và trí tuệ của bản thân mình! Con xin gửi tới thầy cô trường THCS Thăng Long những lời tri ân chân thành nhất! Kính chúc thầy cô luôn khỏe mạnh, luôn nhiệt huyết và thành công trên hành trình gieo con chữ cao quý!