“Cho tôi một vé đi tuổi thơ ” Một vé trở về giấc mơ màu cổ tích…

14/02/2022
Trong hành trang cuộc đời mỗi người chúng ta, chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm sâu sắc không thể quên. Có những kỉ niệm khiến ta mỉm cười hạnh phúc mỗi khi nhớ lại, nhưng có những kỉ niệm buồn đọng lại mãi trong tâm trí ta. Riêng tôi, kỉ niệm mà tôi nhớ mãi chính là một lần về thăm quê ngoại.

Trong hành trang cuộc đời mỗi người chúng ta, chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm sâu sắc không thể quên. Có những kỉ niệm khiến ta mỉm cười hạnh phúc mỗi khi nhớ lại, nhưng có những kỉ niệm buồn đọng lại mãi trong tâm trí ta. Riêng tôi, kỉ niệm mà tôi nhớ mãi chính là một lần về thăm quê ngoại.

Đúng bảy giờ sáng, cả nhà tôi lên xe với đủ thứ quà bánh mẹ mua để biếu ông bà. Lòng tôi tràn ngập niềm vui sướng bâng khuâng khó tả. Trên đường đi tôi cứ nhoài người ra sát cửa xe để ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Những tòa nhà cao tầng xa dần, xa dần để nhường chỗ cho những cánh đồng mênh mông bát ngát và đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ. Một lúc sau, cổng làng đã hiện ra với hàng cây gạo đỏ rực lên như những mâm xôi khổng lồ. Nhà ngoại tôi nằm trên một quả đồi nhỏ ở vùng trung du nên cảm giác rất mát mẻ và thanh bình.  

Sáng hôm sau, khi tiếng hót trong veo của những chú chim đánh thức tôi, bà ngoại đã rủ tôi xuống ao bắt ốc. Dù chưa bao giờ bắt ốc nhưng tôi vẫn vui sướng cầm giỏ lăng xăng chạy đi trước. Sau khi đi qua con dốc, trước mắt tôi hiện ra cánh đồng lúa đang mùa chín rộ. Những cơn gió vô tình đưa hương lúa lan xa, rộng khắp. Cơn gió ấy cứ như chàng trai si tình, quyến luyến nàng lúa, dập dìu, nhấp nhô tựa sóng biển. Xa xa những bác cọ già trầm ngâm rồi bỗng xòe nở nụ cười tươi xanh như thời tuổi trẻ.

   A! cái ao nhà bà đây rồi! Tôi nhanh chóng xắn quần lên cao rồi thận trọng lội xuống nước. Dòng nước mát lạnh xua tan đi cái oi bức của mùa hè. Vừa đặt chân xuống, lớp bùn mềm mịn đã ôm lấy đôi chân tôi. Bà dạy tôi cúi người xuống, đưa bàn tay mò dưới lớp bùn. Sau một hồi mò mẫm, tôi đã bắt được “tù binh” đầu tiên. Tôi reo lên “Bà ơi! Có khi nào con đã bắt được con ốc thần giống như trong truyện cổ tích không bà nhỉ?”. Bà mỉm cười hiền từ đưa chiếc giỏ cho tôi bỏ ốc vào. Tôi hăng hái đi bắt ốc tiếp. Những chú ốc to nhỏ đang lổm ngổm bò lên bờ ao, vài chú không bám được lộp cộp rơi xuống nước. Dường như bị giật mình nên các chú vội trốn ngay xuống dưới lớp bùn lầy.

    Chợt có thứ gì đó dài dài, trơn trơn lượn vòng quanh chân tôi. Người tôi cứng đờ lại, hồn vía bay lên tận mây xanh. Thôi xong rồi, tôi nghĩ có con rắn dưới nước quấn lấy chân mình và tôi sẽ chết giống cảnh trong phim tôi đã xem ở rạp. Tôi liền hét toáng lên và bỏ chạy. Do vội quá mà tôi ngã xuống nước, cắm đầu xuống bùn và được thưởng thức vài ngụm nước ao. Ôi chao! Cái vị nước ao mới là lạ làm sao. Bà lo lắng vội chạy lại đỡ tôi lên bờ và trấn an tôi đó chỉ là con cá chép bà nuôi mà thôi. Tôi ngượng nghịu, xấu hổ vì chưa gì mình đã “thần hồn nát thần tính” rồi. Lần sau tôi phải bình tĩnh hơn mới được.

Tối hôm ấy cả nhà quây quần bên mâm ốc luộc. Những con ốc mập, ruột trắng phau từ từ được kéo ra khỏi vỏ bằng gai cây bưởi hòa quyện với nước chấm gừng sả thật tuyệt. Cả nhà vừa thưởng thức món ốc luộc vừa nói đủ thứ chuyện rất vui vẻ. Em Sóc thỉnh thoảng lại nhìn tôi tủm tỉm cười:  “Thôi em thà nhịn ăn chứ lội xuống ao bị cá nó liếm chân lại tưởng mình sắp chết thì sợ lắm!”.

Rồi cũng đến ngày tôi trở về thành phố để đi học. Bà cho tôi rất nhiều quà quê và dặn: “Con nhớ chăm học, khi nào được nghỉ thì lại về quê chơi với bà nhé.” Tôi ôm lấy bà không nỡ xa. Nhất định hè năm sau tôi sẽ về quê và có những trải ngiệm thật thú vị cùng bà.

                                                     Nguyễn Khánh Toàn – Học sinh lớp 6D

                                                                  Năm học 2021-2022


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 5/5 trong 1 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh