Ai ai cũng có kỉ niệm đẹp, ai ai cũng có những ước mơ và hoài bão, ai ai cũng đã trải qua những năm tháng khó khăn hoặc vui vẻ tuyệt vời. Tôi có biết bao nhiêu là kỉ niệm bên gia đình, bên bạn bè, bên thầy cô với mái trường thân yêu. Kỉ niệm mà khiến tôi nhớ dai nhất chính là ngày tôi ốm rồi bị nhập viện.
Năm đó hình như tôi mới có 5 tuổi thôi và là một đứa trẻ nghịch ngợm yêu đời. Khi đó sắp đến ngày nghỉ hè thoải mái và vui vẻ thì tôi đột nhiên trở bệnh. Ôi là trời! Thật sự lúc đó bố mẹ tôi cuống vô cùng và không hiểu tại sao tôi lại bị bệnh. Thế là những ngày hè, tôi nằm tại nhà và được bố mẹ chăm sóc. Tôi ốm suốt, nhiệt độ thì cao không kể được, lúc đó lên tận 39 đến 40 độ, tôi còn nhỏ nên không hiểu nhiều về sốt nhưng tôi mệt lắm, nên đầu tôi luôn suy nghĩ theo một ý nghĩ tiêu cực nhất.
Rồi bệnh chẳng khỏi hay đỡ đi tí nào, nó càng trở nên nặng hơn và khiến tôi ngủ suốt ngày vì mệt mỏi toàn thân. Bố mẹ liên tục chườm ấm cho tôi, liên tục lau tay chân, cặp nhiệt độ và cho tôi uống thuốc. Mẹ thì vất vả thật, mẹ vừa phải lo cho tôi vừa phải làm việc nhà. Lúc đó tôi chưa hiểu được gì nhiều nhưng mà bây giờ tôi mới nhận ra lúc đó mẹ tôi lo lắng cho tôi biết nhường nào. Vâng, nói thật nghĩ đến cảnh mẹ tôi đổ mồ hôi hoặc ngất xỉu vì mệt mà khiến tôi không kìm được nước mắt. Còn bố tôi cũng thế, bố thương tôi vô cùng, yêu tôi vì tôi là đứa con gái duy nhất và bé bỏng của bố tôi. Khi biết tin tôi ốm, bố tôi đã khóc, khóc rất nhiều - tôi thương bố tôi lắm: “Bố ơi, làm ơn đừng khóc!”
Vì bệnh nặng hơn nên là bố đã nhờ bác sĩ đến khám. Tình hình lúc này căng lắm, tôi là tôi sợ bác sĩ từ nhỏ rồi nhưng mà thôi bệnh thế này mà không gọi bác sĩ thì không xong. Thế nên là tôi để yên cho bác sĩ khám rồi chuẩn đoán bệnh tình của tôi. Bác sĩ có nói với bố mẹ tôi rằng tôi nên đến bệnh viện nhi để khám xét bệnh tình vì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Đấy là một cú sốc, tôi lúc đó sợ hãi và nghĩ mình bị mắc bệnh nan y ư ? Ôi, tôi còn quá nhỏ mà, sao ông trời lại nỡ làm vậy chứ. Và lúc đó tôi thật mất niềm tin sống ghê gớm. Nhưng thôi không sao, sống được ngày nào bên bố mẹ là tuyệt vời nhất trong cuộc đời ngắn ngủn của tôi rồi.

Thế là ngày mai đã đến, ông mặt trời nắng chói chang, tỏa bao nhiêu là những tia hồng đẹp xuống trần gian. Cây hoa lá rung rinh trước những làn gió nhè nhẹ thổi qua. Tôi thức dậy, vệ sinh cá nhân, ăn sáng và được mẹ mặc cho quần áo chỉnh tề rồi tôi lên xe đi đến bệnh viện. Đường đến bệnh viện nhi thì khá xa nhà tôi nên đi hơi lâu đến. Tôi cũng ước đi lâu vào để tôi không đến bệnh viện đáng sợ đó. Nhưng mà câu chuyện đó vẫn đến, tôi vẫn phải đi khám bệnh, bố tôi đỗ xe xuống đường rồi mở cửa cho tôi ra. Ừm..nói sao nhỉ, bệnh viện này quá là đáng yêu, trời ơi nhìn như cái nhà trong chuyện trẻ con vậy! Mẹ dẫn tôi vào trong rồi làm một mớ thủ tục rắc rối. Tôi đến phòng khám xét nghiệm. Khám xong bố mẹ tôi vô cùng có biểu cảm buồn. Tôi không hiểu chuyện gì nên thế hỏi bố mẹ thì bố mẹ cũng chỉ nói đại khái là tôi bị viêm phổi thôi chứ không có gì quá to tát và bệnh không nặng quá nên tôi cũng hơi yên tâm. Tưởng được ra về nghỉ ngơi nhưng ai ngờ, hôm nào tôi cũng phải đến đây lấy máu và truyền nước. Chị ống kim cũng kiểu “Xin chào bé con, lại đến nữa hả, lần này tiêm không đau đâu, nên đừng có khóc nghe chưa?” Hic- tôi ghét ống tiêm quá mà.
Hôm nào cũng như vậy, đi đến bệnh viện rồi lại về, lặp đi lặp lại như vậy mãi. Nên tôi quá quen rồi và thế là không còn cảm giác đau khi chị kim đâm vào tay nữa, tôi thật là anh hùng. Sau đó tôi cũng dần dần khỏe hơn và có thể hoạt động mạnh và làm những thứ khiến tôi thích. Ay zaaaa- chịu khó bị đau xíu thì sẽ có thành quả hết ốm thôi. Thế là ngày tuyệt vời đã đến, ngày tôi chờ đợi rất lâu rồi, tôi đã khỏi bệnh và có thể đi chơi hoặc đi học lại như bình thường. Tôi hạnh phúc và biết ơn ba mẹ, biết ơn bệnh viện và các bác sĩ rất nhiều.
Sau khi tôi khỏi bệnh ít lâu thì gia đình tôi tổ chức đi du lịch, vui cực kì luôn để bù đắp cho những ngày hè không hoa phượng của tôi.
Giờ đây, tôi đã là học sinh lớp 6, tôi đã có thêm vô vàn những trải nghiệm nhưng tôi sẽ luôn ghi nhớ kì nghỉ hè năm đó - với tôi là kì nghỉ hè không mong đợi nhất. Cũng là kỉ nghỉ hè để tôi biết cuộc sống đáng quí biết bao và tình cha mẹ bao la đến nhường nào!
Nguyễn Thùy Dương - Học sinh lớp 6D trường THCS Thăng Long - Ba Đình HN