Thưa cô và các bạn..
Vậy là khối 9 đã chia tay mái trường gắn bó suốt 4 năm học 2011-2015. Có lẽ buổi tối hôm qua 23/5/2015 là lần cuối cùng với đông đủ tất cả các bạn lớp 9 được cùng nhau đứng dưới mái trường mang tên THCS Thăng Long trên con phố nhỏ Nguyễn Văn Ngọc. Thấm thoát 4 năm trôi qua, với biết bao kỉ niệm buồn vui khó tả, được gắn bó với trường lớp, thầy cô và những người bạn.
Đối với con, có một người mà con vô cùng kính trọng, bốn năm học và giảng dạy của cô có lẽ sẽ mãi mãi con không thể quên được. Cô là một người rất nề nếp, chỉnh chu, nghiêm túc trong công việc và lúc nào cô cũng suy nghĩ, hết mình vì tập thể lớp của mình. Nhiều người biết đến cô với cái biệt danh " nói nhiều ", nghe vui tai vậy thôi nhưng thực chất con chưa hiểu hết được những gì cô dành cho chúng con. Cô từng nói " Lớp này là cái khoá mà tôi chủ nhiệm chán nhất từ trước đến giờ ".. Nghe đến đây tập thể 9A3 có thấy buồn không? 4 năm học chúng ta không những chẳng làm được gì cho cô mà còn làm cô buồn, cô thất vọng.. Xếp thứ 12/12 quả là một kết quả chẳng vui vẻ gì, hãy thử đo cái kết quả xấu xí ấy với những gì cô đã quan tâm tận tình và yêu thương chúng ta bạn sẽ cảm thấy vô cùng ân hận và hối tiếc. Đến giờ đây, khi giây phút chia tay đã qua đi, chúng con - tập thể 9A3 xin gửi đến cô 1 lời xin lỗi. Vì 4 năm qua chúng con đã làm phụ lòng cô, để mặc cho những mong muốn tốt đẹp của cô mà chúng con chỉ biết nghịch ngợm, đoàn kết trong việc phá lớp, chống đối cô.. Xin lỗi cô vì chúng con còn chưa biết suy nghĩ, tuổi trẻ bồng bột, dại khờ nên có thể có những hành động, lời nói làm cô buồn, để rồi cô đã từng rất nhiều lần không muốn chủ nhiệm lớp nữa..! Trong cái giây phút chia tay đầy tiếc nuối của buổi tối hôm qua, chúng con mới muộn màng nhận ra rằng chẳng ở đâu được như Thăng Long, chẳng ở đâu có cô Kim Dung dạy toán 3 năm vui tính nhưng đầy nghiêm khắc thích hát, chẳng ở đâu có cô Hiền dạy văn đầy nhiệt tình tâm huyết với nghề, trong buổi tối hôm qua cô đã theo sát lớp cô chạy ra bảo vệ để lấy chìa khoá mở cửa cho lớp, cô rất mau nước mắt nhưng lúc nào cô cũng động viên tinh thần chúng con. Sẽ chẳng ở đâu có 1 thầy Sơn dạy toán vui tính đáng yêu lúc nào cũng hù doạ học sinh trượt cấp 3 để chúng con lo lắng mà học hành, chẳng ở đâu có thầy Thắng Sử đáng yêu lúc nào cũng tỏ vẻ cáu gắt nhưng thực ra con biết thầy rất muốn cười đấy, cả nụ cười tỏa nắng cùng những mẩu chuyện ma những buổi học.. Và con sẽ chẳng thể nào quên thầy Tuấn Anh dạy tin luôn tâm sự chia sẻ với con như người bạn trong mọi hoàn cảnh khó khăn hay vui vẻ.. Và đặc biệt hơn cả là 1 người mẹ luôn quan tâm, chăm sóc và lo lắng tận tình cho chúng con đó là cô Trương Phương Đông. Cảm ơn cô vì cô đã dành thật nhiều tình cảm cho chúng con, cô đã tạo điều kiện cho chúng con được học tập vui chơi, đi giã ngoại, cảm ơn cô đã dạy con những bài học đạo lí làm người.. Con sẽ nhớ lắm bóng dáng nhỏ nhắn cùng mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt lúc nào cũng buồn phiền, đầy trăn trở, nhớ lắm những tiết của cô cô phạt cả lớp đứng chào mãi mới cho phép ngồi, nhớ lắm những trò chơi tiếng anh mà lên cấp 3 chắc chẳng còn nữa.. Nhớ lắm những buổi đi ăn đi chơi mà cô tổ chức cho cả lớp. Ra trường rồi sẽ chẳng được nghe cô nói, cô trách mắng, sẽ nhớ lắm những bản tình ca về học hành kỉ luật của cô.. Nhớ sẽ rất nhớ những đóng góp thầm lặng của cô cho lớp mà chẳng ai hề biết, hề quan tâm..
Vậy là các bạn lớp 9 đã chính thức tạm biệt mái trường, bạn bè, thầy cô cũng là tạm biệt quãng thời gian học tại ngôi trường Thăng Long với bao kỉ niệm vui buồn, gắn bó. Trước mắt với kì thi quan trọng đang chờ đón, cùng những quyết định, những ngã rẽ, những lựa chọn mới cho tương lai rồi bạn bè sẽ có ít thời gian để gặp lại nhau, những hồn nhiên và ngây thơ của 1 thời áo trắng cũng chỉ trở thành kỉ niệm đẹp để giữ, trước tất cả những điều đó sẽ chẳng ai giấu được nước mắt. Những cái ôm thân thiết, những nụ hôn, những giọt nước mắt, những quả bóng bay chở ước mơ và hi vọng.. tất cả đều khiến chúng ta không khỏi nghẹn ngào..
Hãy nhớ rằng chúng ta chỉ đang tạm bợ trên con thuyền lênh đênh và chuẩn bị cập bến sang bến đỗ mới.. Cái bến đấy đang chờ ta. Bến vững chãi hay đổ nát đều do ta quyết định nên.. Thăng Long giờ chỉ là con thuyền không phải bến đỗ nữa.. Chúng ta chỉ là khách không còn là người của con thuyền. Cố gắng lên chỉ còn 16 ngày nữa là thi rồi. Hãy cố gắng hết sức mình. Phải nhớ rằng đây là kì thi quan trọng nhất cuộc đời này.. Chúng con - tập thể 9A3 xin hứa sẽ cố gắng nỗ lực hết sức mình để đạt kết quả cao nhất trong kì thi vào 10 để không làm thầy cô buồn, thất vọng.
Một lần nữa con xin cảm ơn mái trường thân yêu này, cảm ơn tất cả các thầy cô giáo đã luôn quan tâm và chăm lo cho chúng con. Tập thể 9A3 và tất cả các lớp 9 khác sẽ luôn coi Thăng Long là ngôi nhà thứ 2 của mình.. Sau này dù có đi đâu chúng con sẽ mãi mãi không bao giờ quên mái trường thân yêu này..
Vậy là khối 9 đã chia tay mái trường gắn bó suốt 4 năm học 2011-2015. Có lẽ buổi tối hôm qua 23/5/2015 là lần cuối cùng với đông đủ tất cả các bạn lớp 9 được cùng nhau đứng dưới mái trường mang tên THCS Thăng Long trên con phố nhỏ Nguyễn Văn Ngọc. Thấm thoát 4 năm trôi qua, với biết bao kỉ niệm buồn vui khó tả, được gắn bó với trường lớp, thầy cô và những người bạn.
Đối với con, có một người mà con vô cùng kính trọng, bốn năm học và giảng dạy của cô có lẽ sẽ mãi mãi con không thể quên được. Cô là một người rất nề nếp, chỉnh chu, nghiêm túc trong công việc và lúc nào cô cũng suy nghĩ, hết mình vì tập thể lớp của mình. Nhiều người biết đến cô với cái biệt danh " nói nhiều ", nghe vui tai vậy thôi nhưng thực chất con chưa hiểu hết được những gì cô dành cho chúng con. Cô từng nói " Lớp này là cái khoá mà tôi chủ nhiệm chán nhất từ trước đến giờ ".. Nghe đến đây tập thể 9A3 có thấy buồn không? 4 năm học chúng ta không những chẳng làm được gì cho cô mà còn làm cô buồn, cô thất vọng.. Xếp thứ 12/12 quả là một kết quả chẳng vui vẻ gì, hãy thử đo cái kết quả xấu xí ấy với những gì cô đã quan tâm tận tình và yêu thương chúng ta bạn sẽ cảm thấy vô cùng ân hận và hối tiếc. Đến giờ đây, khi giây phút chia tay đã qua đi, chúng con - tập thể 9A3 xin gửi đến cô 1 lời xin lỗi. Vì 4 năm qua chúng con đã làm phụ lòng cô, để mặc cho những mong muốn tốt đẹp của cô mà chúng con chỉ biết nghịch ngợm, đoàn kết trong việc phá lớp, chống đối cô.. Xin lỗi cô vì chúng con còn chưa biết suy nghĩ, tuổi trẻ bồng bột, dại khờ nên có thể có những hành động, lời nói làm cô buồn, để rồi cô đã từng rất nhiều lần không muốn chủ nhiệm lớp nữa..! Trong cái giây phút chia tay đầy tiếc nuối của buổi tối hôm qua, chúng con mới muộn màng nhận ra rằng chẳng ở đâu được như Thăng Long, chẳng ở đâu có cô Kim Dung dạy toán 3 năm vui tính nhưng đầy nghiêm khắc thích hát, chẳng ở đâu có cô Hiền dạy văn đầy nhiệt tình tâm huyết với nghề, trong buổi tối hôm qua cô đã theo sát lớp cô chạy ra bảo vệ để lấy chìa khoá mở cửa cho lớp, cô rất mau nước mắt nhưng lúc nào cô cũng động viên tinh thần chúng con. Sẽ chẳng ở đâu có 1 thầy Sơn dạy toán vui tính đáng yêu lúc nào cũng hù doạ học sinh trượt cấp 3 để chúng con lo lắng mà học hành, chẳng ở đâu có thầy Thắng Sử đáng yêu lúc nào cũng tỏ vẻ cáu gắt nhưng thực ra con biết thầy rất muốn cười đấy, cả nụ cười tỏa nắng cùng những mẩu chuyện ma những buổi học.. Và con sẽ chẳng thể nào quên thầy Tuấn Anh dạy tin luôn tâm sự chia sẻ với con như người bạn trong mọi hoàn cảnh khó khăn hay vui vẻ.. Và đặc biệt hơn cả là 1 người mẹ luôn quan tâm, chăm sóc và lo lắng tận tình cho chúng con đó là cô Trương Phương Đông. Cảm ơn cô vì cô đã dành thật nhiều tình cảm cho chúng con, cô đã tạo điều kiện cho chúng con được học tập vui chơi, đi giã ngoại, cảm ơn cô đã dạy con những bài học đạo lí làm người.. Con sẽ nhớ lắm bóng dáng nhỏ nhắn cùng mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt lúc nào cũng buồn phiền, đầy trăn trở, nhớ lắm những tiết của cô cô phạt cả lớp đứng chào mãi mới cho phép ngồi, nhớ lắm những trò chơi tiếng anh mà lên cấp 3 chắc chẳng còn nữa.. Nhớ lắm những buổi đi ăn đi chơi mà cô tổ chức cho cả lớp. Ra trường rồi sẽ chẳng được nghe cô nói, cô trách mắng, sẽ nhớ lắm những bản tình ca về học hành kỉ luật của cô.. Nhớ sẽ rất nhớ những đóng góp thầm lặng của cô cho lớp mà chẳng ai hề biết, hề quan tâm..
Vậy là các bạn lớp 9 đã chính thức tạm biệt mái trường, bạn bè, thầy cô cũng là tạm biệt quãng thời gian học tại ngôi trường Thăng Long với bao kỉ niệm vui buồn, gắn bó. Trước mắt với kì thi quan trọng đang chờ đón, cùng những quyết định, những ngã rẽ, những lựa chọn mới cho tương lai rồi bạn bè sẽ có ít thời gian để gặp lại nhau, những hồn nhiên và ngây thơ của 1 thời áo trắng cũng chỉ trở thành kỉ niệm đẹp để giữ, trước tất cả những điều đó sẽ chẳng ai giấu được nước mắt. Những cái ôm thân thiết, những nụ hôn, những giọt nước mắt, những quả bóng bay chở ước mơ và hi vọng.. tất cả đều khiến chúng ta không khỏi nghẹn ngào..
Hãy nhớ rằng chúng ta chỉ đang tạm bợ trên con thuyền lênh đênh và chuẩn bị cập bến sang bến đỗ mới.. Cái bến đấy đang chờ ta. Bến vững chãi hay đổ nát đều do ta quyết định nên.. Thăng Long giờ chỉ là con thuyền không phải bến đỗ nữa.. Chúng ta chỉ là khách không còn là người của con thuyền. Cố gắng lên chỉ còn 16 ngày nữa là thi rồi. Hãy cố gắng hết sức mình. Phải nhớ rằng đây là kì thi quan trọng nhất cuộc đời này.. Chúng con - tập thể 9A3 xin hứa sẽ cố gắng nỗ lực hết sức mình để đạt kết quả cao nhất trong kì thi vào 10 để không làm thầy cô buồn, thất vọng.
Một lần nữa con xin cảm ơn mái trường thân yêu này, cảm ơn tất cả các thầy cô giáo đã luôn quan tâm và chăm lo cho chúng con. Tập thể 9A3 và tất cả các lớp 9 khác sẽ luôn coi Thăng Long là ngôi nhà thứ 2 của mình.. Sau này dù có đi đâu chúng con sẽ mãi mãi không bao giờ quên mái trường thân yêu này..
Bài viết được trích từ facebook của học sinh Phương Linh 9A3 Niên khóa 2011 - 2015 https://www.facebook.com/linh.subeo.7/posts/614360982034604:0
