Hành trình vượt covid

22/03/2022
    “Dương tính” khi test covid có lẽ là điều mà ai cũng lo sợ trong tình hình dịch bệnh căng thẳng hiện nay. Vậy mà một ngày đẹp trời tôi bỗng dưng trở thành F0 và có lẽ đó là trải nghiệm tôi không thể quên trong cuộc đời.

“Dương tính” khi test covid có lẽ là điều mà ai cũng lo sợ trong tình hình dịch bệnh căng thẳng hiện nay. Vậy mà một ngày đẹp trời tôi bỗng dưng trở thành F0 và có lẽ đó là trải nghiệm tôi không thể quên trong cuộc đời.

    Nhớ lại buổi chiều hôm đó, sau khi học xong tiết toán của thầy Thắng vui tính, tôi liền cảm thấy đau đầu, chân tay bủn rủn, người nóng rực như hòn than. Dường như đã quá quen với những lần tôi ốm, mẹ nhanh chóng kiểm tra nhiệt độ, cho tôi uống hạ sốt và bảo tôi đi nghỉ. Gương mặt mẹ đầy vẻ lo lắng, giọng mẹ như nghẹn lại, liên tục hỏi tôi cảm thấy thế nào.

    Bố đi công tác về, sau khi biết tôi ốm liền lấy que xét nghiệm chọc vào mũi tôi. Ôi cái cảm giác cứ nhột nhột, kỳ lạ làm sao. Cả nhà cùng hồi hộp chờ đợi, ban đầu que test hiện lên hai vạch mờ mờ rồi đậm dần. Bố mẹ nhìn nhau lo lắng không biết nguồn lây nhiễm của tôi từ đâu khi mà tôi chỉ ở trong nhà không đi ra ngoài. Bố mẹ dặn tôi phải cách ly một mình và không được lại gần hai em nữa. Lúc này tôi hoảng lắm, đầu óc rối bời và không biết tôi có bị chết không. Nỗi sợ hãi lớn hơn vì biết đâu vô tình tôi lại lây nhiễm cho các em. Tai tôi cứ ù đi mà không nghe rõ bố mẹ đang nói gì, chỉ đoán chắc bố mẹ đang trấn an giúp tôi bình tĩnh hơn. Tôi lả dần và nằm mê mệt trên giường.

   Cơn đau đầu như búa bổ, hết cơn đau này đến cơn đau khác ập đến kèm theo đó là đau rát họng và ngạt mũi khiến tôi tỉnh ngủ. Tôi bình tâm trở lại, sẵn sàng tâm thế chiến đấu với covid khi thấy mẹ vẫn bên cạnh. Hình như bác sĩ đang hướng dẫn mẹ cách chăm sóc để tôi nhanh chóng khỏe lại. Bố động viên tôi hàng ngày phải rửa mũi và miệng bằng nước muối sinh lý. Mẹ thì liên tục xoa bóp đầu cho tôi. Cơn đau dịu dần, mẹ bón cho tôi từng thìa cháo tía tô mà mẹ tranh thủ nấu trong lúc tôi ngủ. Cháo mẹ nấu rất ngon nhưng cái họng đau khiến tôi thấy thật khó khăn khi nuốt. Ánh mắt trìu mến của mẹ giờ đây buồn rười rượi và thêm cả lo lắng. Bố mẹ bất đắc dĩ trở thành F1 và phải nghỉ việc ở nhà chăm sóc tôi. Chỉ vì lo cho tôi mà giữa đêm mưa to, bố chạy đi rất nhiều hiệu thuốc mới tìm mua được máy đo SPO2.

     Ngày covid thứ hai chào đón tôi bằng những cơn ho dài, quặn thắt lồng ngực. Lúc đứng dậy để đi uống nước thì tôi chóng mặt, lảo đảo như một người say rượu. Cơ thể mệt mỏi, chân tay đau nhức khiến tôi không chịu được lăn lộn bật khóc: “Mẹ ơi! Con đau lắm! Mẹ ơi!” Mẹ ôm lấy tôi, an ủi: “Mẹ biết rồi! đó là triệu chứng covid, con đừng sợ có mẹ ở đây!” Đôi tay gầy của mẹ lại xoa bóp chân tay cho tôi không ngơi nghỉ... Tôi cố gắng ăn một chút cháo, bổ sung nước cam dù vị giác đã mất. Mẹ cho tôi uống thuốc ho, thuốc covid mà cô chủ nhiệm gửi cho tôi - người mẹ thứ hai của tôi lúc nào cũng quan tâm và lo lắng cho chúng tôi. Cô còn dặn tôi nên nghỉ ngơi và nghe những bản nhạc nhẹ nhàng cho đầu óc thoải mái.

  2 giờ đêm, cơn sốt lại kéo đến. Cơn sốt quái ác thật, cứ lúc nóng lúc lạnh, cách 4 tiếng tôi uống hạ sốt một lần nhưng không đỡ. Chỉ số SPO2 giảm xuống còn 92%, đó có lẽ là khoảnh khắc đáng sợ nhất khi tôi cảm thấy mình không thể thở. Trong mơ màng tôi nghe tiếng mẹ vừa khóc vừa gọi: “Dậy đi con ơi, dậy tập thở đi con, cố gắng lên con”. Tôi gắng gượng ngồi dậy, mẹ hướng dẫn tôi tập hít thật sâu và thở ra chậm rãi.

    Ngày thứ 3 covid, tôi cố gắng vào lớp nghe giảng thì phát hiện ra mình bị đau mắt. Cảm giác mỗi lần mở mắt ra nhìn là đau buốt lên tận óc. Mẹ lập tức xuất hiện với lọ thuốc nhỏ mắt trên tay. Mẹ cứ như bà tiên trong truyện cổ tích vậy, luôn xuất hiện mỗi khi tôi cần. Và điều tôi lo lắng nhất đã đến, tôi đã lây covid cho em Mon. Nhìn em bé mọi ngày chạy nhảy khắp nơi giờ nằm bệt trên giường vì sốt cao mà tôi thấy xót xa, tự dưng nước mắt ứa ra. Giá như tôi đừng lây cho em để em phải chịu đau và bố mẹ đỡ vất vả vì phải chăm thêm em. Đầu tôi đau lắm nhưng tôi cố gắng chịu mà không gọi mẹ, tôi tỏ ra mình đã khỏe hơn để mẹ yên tâm chăm sóc em.

   Cứ thế đến ngày thứ 10 thì tôi thấy sức khỏe mình tốt hơn, chỉ còn ho nhẹ. Tôi vẫn duy trì việc tập thở và cố gắng ăn những món ăn nhiều dinh dưỡng mà mẹ chuẩn bị. Bố test lại cho tôi. Cảm giác lo lắng còn hơn cả khi tôi chờ cô đọc điểm thi. Hạnh phúc quá khi anh em tôi chỉ còn một vạch. Vậy là tôi sắp được chơi đùa thoải mái cùng các em rồi.

   Khoảng thời gian đó thật nhiều cảm xúc lẫn lộn trong tôi. Điều đáng nhớ và trân trọng là cô Hiệu trưởng, cô chủ nhiệm và các bác phụ huynh luôn quan tâm, động viên tôi vượt qua thời điểm khó khăn này. Nhìn bố mẹ vất vả chăm sóc tôi suốt đêm không ngủ mà tôi thương lắm. Trải qua những ngày bệnh dịch, tôi hiểu rằng mình phải cẩn thận phòng chống covid hơn nữa để không bị tái nhiễm, phải thật bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện. Và tôi cần phải khỏe mạnh, cần phải làm được nhiều việc tốt mỗi ngày tháng bình yên.

Nguyễn Khánh Toàn - Học sinh lớp 6D trường THCS Thăng Long-Ba Đình


Tác giả: Nguyễn Khánh Toàn - Học sinh lớp 6D trường THCS Thăng Long-Ba Đình
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh