Lần đi mua rau hộ mẹ mà quên đeo khẩu trang

23/03/2022
Mỗi một trải nghiệm trong cuộc sống là một lần lớn thêm lên.Và trải nghiệm làm cho tôi nhớ nhất là lần đi mua rau cho mẹ nhưng quên đeo khẩu trang.

     Mỗi một trải nghiệm trong cuộc sống là một lần lớn thêm lên.Và trải nghiệm làm cho tôi nhớ nhất là lần đi mua rau cho mẹ nhưng quên đeo khẩu trang.

      Đó là một buổi chiều thu rất đẹp, tôi đang ngồi ngắm những tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua kẽ lá và những chiếc lá vàng rơi qua khung cửa sổ thì mẹ sai tôi đi mua rau giúp mẹ.Vì dịch bệnh phức tạp, lâu rồi tôi chưa được ra ngoài dạo chơi nên khi được mẹ sai tôi rất hào hứng. Nghĩ đến khung cảnh được đạp xe trên phố dưới cái nắng vàng dịu nhẹ của mùa thu, tôi cảm thấy phấn khích vô cùng. Sau khi được mẹ đưa tiền, tôi vội vàng lấy xe chạy ù ra phố. Đang hăng hái đạp xe và tận hưởng những giây phút thư giãn hiếm hoi sau những ngày ngồi nhà tù túng bỗng dưng có một chú công an trực chốt,vẫy tay ra hiệu cho tôi dừng lại. Mặc dù không biết chuyện gì nhưng tôi vẫn đứng lại và dắt xe vào đó. Chú công an hỏi  tôi:

- Cháu đi đâu thế!

  Tôi lễ phép trả lời :

- Dạ cháu đi mua rau cho mẹ cháu ạ!

  Chú công an lại hỏi :

- Thế khẩu trang của cháu đâu?

  Lúc này tôi hốt hoảng sờ tay lên mặt mới biết mình không đeo khẩu trang, miệng tôi lắp bắp:

      -  Dạ…dạ… cháu quên đeo khẩu trang ạ!

      -  Thế cháu có biết không đeo khẩu trang khi ra đường thì sẽ bị phạt bao nhiêu không?

  Lúc này tôi chợt nghĩ đến những lời thông báo trên loa  phường về quy định phòng chống dịch: nếu không đeo khẩu trang khi ra đường thì sẽ bị phạt từ một tới ba triệu đồng.Tôi sợ hãi run run:

      - Dạ cháu có biết ạ!

      - Vậy cháu vào đây nộp phạt cho chú đi!

      -  Dạ…dạ… cháu không có tiền ạ!

      -  Vậy cháu gọi bố mẹ cháu ra đây!

  Tôi oà khóc và rối rít xin chú:

- Cháu xin lỗi chú ạ, lần sau cháu sẽ không dám quên nữa đâu ạ. Bố mẹ cháu không có việc làm vì dịch bệnh nên cũng không có tiền. Cháu xin chú tha cho cháu lần này.

  Thấy tôi ăn năn, hối lỗi và thật sự sợ hãi, chú công an bèn dịu giọng:

     -   Vậy cháu có biết hát không?

     -   Dạ cháu có ạ!

     -  Vậy cháu hát một bài để chuộc lỗi thì chú sẽ tha cho.

  Tôi không cần suy nghĩ liền cất giọng khàn khàn : 

     “ Một con vịt con xoè ra hai cái cánh. 

      Nó kêu rằng quác quác quác, quạc quạc quạc…”. 

  Tuy tôi hát không hay, cũng chẳng đúng nhạc nhưng cũng đã làm cho chú công an bật cười, rồi chú đưa cho tôi một cái khẩu trang và bảo:

     -   Cháu đeo khẩu trang vào và đi mua rau cho mẹ đi. Lần này chú tha nhưng lần sau không được tái phạm đâu đấy. Biết chưa!

     -   Dạ vâng, cháu cảm ơn chú nhiều ạ!

   Nhận chiếc khẩu trang từ tay chú công an mà lòng tôi thấy xúc động vô cùng. Bỗng dưng tôi cảm thấy yêu các chú công an đến lạ và thầm biết ơn các chú đã không quản ngại vất vả, ngày đêm giữ gìn trật tự cho xã hội. Đạp xe trên phố mà lòng tôi cảm thấy lâng lâng thật khó tả. Bầu trời như trong xanh hơn, những tia nắng vàng rực rỡ, một vài chú chim trên cành đều làm cho tôi thêm yêu đời và thích thú…

   Kể từ sau lần đó, dù có vội vàng đến mấy tôi cũng không bao giờ quên đeo khẩu trang khi ra đường. Không phải chỉ vì tôi sợ bị phạt mà cách ứng xử của chú công an cùng với nét mặt nghiêm trang và nụ cười ấm áp khiến tôi nhớ mãi không quên. Cũng kể từ đó tôi luôn ấp ủ ước mơ sẽ trở thành một người công an gương mẫu và tốt bụng như chú.

   Nguyễn Hoàng Huy - Học sinh lớp 6D trường THCS Thăng Long - Ba Đình


Tác giả: Nguyễn Hoàng Huy - Học sinh lớp 6D trường THCS Thăng Long - Ba Đình
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh