Một dịp tết thật đặc biệt!

22/03/2022
      Ánh sáng ôm trùm những ngọn caoCây vàng rung nắng lá xôn xao                                          Gió thơm phơ phất bay vô ý                                          Đem đụng cành mai sát nhánh đào…

Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao
Cây vàng rung nắng lá xôn xao

                                          Gió thơm phơ phất bay vô ý
                                          Đem đụng cành mai sát nhánh đào…

     Cứ mỗi khi nhắc đến tết, chắc hẳn ai cũng đang suy nghĩ đến đường phố với người người nô nức nhộn nhịp, đêm giao thừa với pháo hoa đủ màu sắc... Nhưng vì dịch covid đã kéo dài được hơn hai năm, dù đó có thể là khoảng thời gian không quá dài, nhưng lại là khoảng thời gian quá mất mát. Cũng vì thế mà tôi đã có một dịp tết 2022 thật đặc biệt.

 

      Trước tết bốn hôm, cả gia đình tôi đã vào Phú Quốc chơi với ông bà ngoại và chú với dì. Ngày đầu chúng tôi đi chơi khắp Phú Quốc rất vui, bầu trời và thời tiết cũng rất đẹp. Nhưng đến sáng hôm thứ hai tôi thấy mẹ tôi đang ngủ một mình ngoài võng, lúc đó tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì. Khi tôi lại gần mẹ, mẹ bảo tôi tránh xa mẹ ra và mẹ đeo khẩu trang kín mít. Hóa ra mẹ tôi phát hiện mình có những triệu chứng của covid nên đã chủ động cách ly và tự xét nghiệm tại nhà. Mỗi ngày mẹ tôi xét nghiệm hai lần và hôm đầu mẹ tôi xét nghiệm thì âm tính. Nhưng đến hôm thứ ba vào buổi chiều thì mẹ đã xét nghiệm ra kết quả dương tính. Bố tôi liền đưa mẹ lên phường xét nghiệm nhanh, và kì lạ thay kết quả lại ra âm tính. Dù vậy gia đình tôi vẫn cách ly với mẹ nghiêm lắm, nhưng tôi còn hơi chủ quan nên lắm lúc vẫn hơi lại gần mẹ nói chuyện. Tối hôm đó bố đưa mẹ tôi đến bệnh viện để xét nghiệm PCR cho chắc chắn, nhưng sáng hôm sau kết quả lại ra dương tính. Tôi đã rất lo lắng cho mẹ vì tôi biết rằng covid là loại vi-rút gây chết người và chưa có thuốc chữa. Vậy là nhà tôi bị kẹt trong Phú Quốc, vì mẹ là F0 còn chúng tôi là F1 nên đành đổi vé máy bay.

 

       Cuộc vui bốn ngày ở Phú Quốc  giờ đây trở nên đầy lo lắng và hồi hộp. Từ hôm đấy nhà tôi cách ly mẹ hoàn toàn, từ phòng ngủ tới chố ăn uống, chỗ rửa bát, và nới phơi và giặt quần áo… Nhưng đối với tôi, hụt hẫng nhất vẫn là đêm giao thừa. Khi nhớ lại những đêm giao thừa trước, khi cả nhà quay quần bên nhau thì năm nay lại khác, tôi chưa hưởng thụ hay tận hưởng được một ít cái gì gọi là giao thừa. Trong khi nhà nhà đang sáng rực đèn bên nhau , thì nhà tôi đã đi ngủ rồi. Không có mẹ như mất tết, chúng tôi không còn thức khuya đón giao thừa nữa mà thay vào đó là những giấc mơ về giao thừa, những giấc mơ về gia đình sum vầy. Chính vào lúc đó tôi mới nhận ra mỗi thành viên trong gia đình quan trọng đến nhường nào, không có họ thì thời gian như ngừng chuyển động, các dịp lễ như muốn ngừng tổ chức. Tôi cảm thấy rất buồn và tự trách bản thân. Liệu điều này có phải vì tôi? Trong suy nghĩ tôi bỗng dưng đặt ra rất nhiều câu hỏi khiến tôi rơi lệ. Nhưng vì là chị cả, tôi biết mình phải gương mẫu hơn nữa nên đã cố kìm nước mắt trước các em và trở thành một người mạnh mẽ hơn. Trưa hôm đó các cô chú y bác sĩ đến nhà tôi để lấy mẫu xét nghiệm cho những người còn lại. Xét nghiệm giờ đây đã quá quen thuộc với chúng ta rồi nhỉ? Nhà tôi có một em ba tuổi và khi bị xét nghiệm, em ấy đã khóc, khóc khá to. Tôi thương em lắm, khi nhìn thấy em khóc tôi cảm thấy rất đau lòng. Và khi chú bác sĩ gọi tên từng người, người nào âm tính, người nào dương tính nhà chúng tôi đã rất hồi hộp, và may thay nhà tôi không ai bị nhiễm cả. Hằng ngày tôi chỉ có thể nhìn thấy mẹ từ xa, tôi rất nhớ mẹ. Rồi ngày cả nhà xét nghiệm lần hai cũng đã đến. Lần này xét nghiệm đau hơn lần trước khá nhiều. Nhưng bù lại, nhà tôi nhận được tin vui là mẹ đã âm tính, và nhanh như chớp ngay chiều hôm đó bố đưa mẹ đi xét nghiệm PCR. Khi bác sĩ gọi đến báo kết quả, cả nhà tôi đã rất hồi hộp như xem bóng đá ở loạt penalty ý, và mẹ tôi đã thực sự âm tính. Nhà tôi vui lắm, có lẽ vui nhất là ông bà tôi. Không cần nghỉ ngơi một giây phút nào hết, người lớn đã bắt đầu tiến hành khử trùng và dọn dẹp phòng mẹ cách ly. Trong vòng hơn một tiếng rưỡi phòng mẹ đã dọn xong, và để ăn mừng tối đó, nhà tôi đã làm một bữa nướng hải sản.

 

       Chiều hôm sau nhà tôi đi ra biển và dì đã dậy tôi cách bắt con chem chép, một con gần giống với con ngao nhưng bé hơn sống ở biển. Đầu tiên là mình phải thò tay sâu xuống dưới cát rồi mò xem có con nào không, mò càng sâu thì sẽ có càng nhiều con to, nhưng cát phải sát mép biển nơi sóng hay đánh vào, và quan trọng nhất là chỗ đấy cát phải ướt. Vào hôm đầu và hôm thứ hai nhà tôi bắt được chút ít, hôm thứ ba và thứ tư lại không bắt được con nào. Nhưng đến hôm thứ năm chúng tôi bắt được rất nhiều, cả một giỏ đầy ắp luôn! Em tôi khi đào còn bị một con dã tràng cắp vào tay, khiến em kêu lên một tiếng thất thanh. Dù chảy máu không nhiều, nhưng nó để lại một vết xước khá là dài. Nhờ những con chem chép chúng tôi bắt về, nhà tôi đã nấu món canh chem chép với rau cải chíp. Vị nó rất thanh và ngọt, thịt của nó thì mềm mà không bị mặn. Nhà tôi còn nấu thêm món chem chép xốt bơ tỏi để ăn chung với bánh mì, thật sự rất ngon. Tôi đã ăn rất nhiều loại hải sản nhưng tôi lại thấy vị của con chem chép này là ngon nhất có lẽ vì nó là do chính công sức và đôi tay của mình làm nên.

      Tôi đã nhận ra một điều, tết không nhất định phải đi đâu hay làm gì mà tết chỉ cần đơn giản là các thành viên trong gia đình yêu thương nhau, sum vầy bên nhau là đủ rồi. Cái chuyến đi chơi đáng lẽ ra là bốn ngày đã chuyển thành hơn mười ngày tết ở Phú Quốc. Tôi đã có một cái tết dù không quá hoàn hảo nhưng nó rất ý nghĩa, nó đã dạy cho tôi rất nhiều bài học và cả cách tự lập nữa. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên cái tết năm nay, một cái tết thật đặc biệt.

              Nguyễn Hà Quế Nhi - Học sinh lớp 6D trường THCS Thăng Long, Ba Đình


Tác giả: Nguyễn Hà Quế Nhi - Học sinh lớp 6D trường THCS Thăng Long, Ba Đình
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh