Năm nay, những ngày giáp Tết ở Hà Nội, trời lành lạnh, mưa phùn lất phất. Con phố Đội Cấn quen thuộc bỗng trở nên thưa thớt lạ thường, có lẽ vì con Covid quái ác đang tung hoành khắp thành phố yêu dấu của chúng tôi. Trên con phố đó, một câu chuyện đã diễn ra khiến tôi âm ỷ vui sướng cho đến tận hôm nay.
Hôm đó, hai mẹ con tôi thong thả lướt xe máy qua các cửa hàng trên phố để sắm sửa đồ đạc đón Tết về. Trời mưa phùn, mọi người đi lại cẩn thận, từ tốn. Người chở cành đào, người chằng cây quất ở sau xe, người ngó ngó, nghiêng nghiêng để quan sát. Ai ai cũng đang phấn chấn, lo toan, vun vén cho gia đình một cái Tết đầm ấp và đầy đủ nhất. Tôi và mẹ đều cảm nhận được mùa xuân đang về.
“Bụp! Bụp! Bụp!...” Bỗng một gói gì đó rất to rơi, lăn lông lốc giữa đường. Một chú chở hàng, có lẽ là một chú shipper đã làm rơi túi đồ. Chú phóng xe khá nhanh, chở một thùng hàng lớn và hình như không biết mình đã bị rơi đồ. Nhiều tiếng gọi thất thanh từ người đi đường: “Em ơi, đồ rơi rồi!”, “Này, này quay lại lấy đồ đi em”, có cả lời trách nhẹ: “Đi lại ẩu quá, rơi đồ rồi mà không biết”….Mẹ tôi dừng xe máy lại, nhờ một người lạ phóng xe đuổi theo gọi chú shipper đó quay lại, tôi chạy ra lấy gói hàng. Hai mẹ con tôi tạt vào vỉa hè, cùng ngóng chủ nhân của món đồ quay lại. Lúc này, sắp đến giờ học online, tôi sốt ruột, giục mẹ nhanh về nhà để tôi vào học đúng giờ. Mẹ tôi nói: “ Món hàng này trị giá mấy trăm nghìn, nếu hôm nay chú shipper đó bị mất hàng thì chú phải đền. Hai mẹ con mình cứ chờ một chút nữa để chú quay lại, mình trả hàng rồi về. Mẹ sẽ xin phép cô giáo cho con vào học muộn chút nhé!” Tôi yên tâm khi nghe mẹ nói vậy, nhưng 10p, 15p, rồi 20p trôi qua, món hàng vẫn trên tay tôi, không có ai quay lại nhận. Tôi và mẹ bắt đầu thấy hơi lo lắng chưa biết làm thế nào.
Tôi ngắm nghía túi đồ và thấy có ghi địa chỉ người nhận. Biết địa chỉ trên đó chỉ cách nhà tôi mấy con phố, tôi đã rủ mẹ đến địa chỉ này để giao đồ cho người nhận. Mẹ tôi cười tươi và nói yêu: “Thế là mẹ con mình trở thành shipper hả con?”, rồi mẹ hỏi: “ Tiết học con đang vào muộn là môn gì vậy?”, “Môn Giáo dục công dân mẹ ạ!” – tôi trả lời. Ồ! “Giáo dục công dân” thì đây chính là hành động để thực hành bài học. Nghĩ vậy, mẹ con tôi quyết định trở thành shipper “bất đắc dĩ”, sau khi mẹ xin phép cô giáo để tôi được vào học muộn một chút.
Lần theo nét chữ trên món đồ, tôi đã được mẹ đưa đến đúng địa chỉ, giao lại tận tay người đặt mua hàng - một cô gái trạc hơn tôi dăm tuổi. Cô đã rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của hai shipper không chuyên và nhận hàng, không quên cảm ơn hai mẹ con tôi, xin lại số điện thoại để báo về tổng đài đặt hàng. Nhìn nét mặt rạng rỡ vui tươi của cô gái, tôi có cảm giác mình đã mang đến niềm vui, hạnh phúc cho cô ấy vậy.
Trở về nhà, tôi tập trung vào việc học của mình, tạm quên đi câu chuyện vừa xảy ra. Tối đến, khi cả nhà đang ăn tối thì “Reng! Reng! Reng!” – điện thoại mẹ tôi rung và hiện lên số lạ. Đầu dây bên kia là tiếng của một thanh niên, chính là chú shipper hồi chiều bị rơi đồ. Chú cảm ơn hai mẹ con tôi đã giúp chú chuyển hàng. Chú tâm sự rằng, nếu bị mất món hàng này thì chú sẽ phải làm việc không có lương mấy ngày và con chú sẽ không có quà Tết. Nói đến đây, giọng chú chậm lại, nghẹn ngào khiến cả nhà tôi lúc đó rất xúc động. Mẹ tôi đã động viên và khuyên chú nên đi lại cẩn thận vì còn gia đình ở phía sau luôn chờ mong chú.
Vậy đó các bạn ạ, nếu chiều hôm đó, tôi tham lam, tôi giữ lại món hàng thì đã có một con người phải căng mình vật lộn với khó khăn vây bủa. Nếu tôi không được mẹ chỉ bảo về sự cảm nhận của người khác để biết cảm thông với người xung quanh thì đã có một em bé không có quà Tết từ người cha lam lũ. Câu chuyện thật giản đơn, nhưng nó mang lại cho tôi niềm vui, những bài học và giá trị của hạnh phúc. Hãy giúp đỡ chân thành tất cả mọi người, hạnh phúc sẽ đến với chúng ta!