“Quê hương đẹp mãi trong tôi
Dòng sông bên lở bên bồi uốn quanh”
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quê hương tôi ở Thái Bình-nơi mang vẻ đẹp mộc mạc và yên bình biết nhường nào! Hàng năm mỗi độ tết đến xuân về, cả nhà tôi thường về quê chúc tết các ông bà, các cô dì chú bác và đi vãn cảnh chùa. Năm nay, tôi may mắn được tham dự một sự kiện quan trọng nhất trong đời của người con gái, đó là lễ cưới của cô tôi. Tôi vinh dự lắm, vì rất ít khi tôi được tham dự lễ cưới ở quê. Lễ cưới được tổ chức ở nhà bác tôi, nơi mà bố tôi hay kể về những kì nghỉ hè của bố khi được về chăn trâu, nhổ cỏ ngoài đồng.
Từ tối hôm trước bố tôi đã “yêu cầu” cả nhà chuẩn bị đồ để sáng mai lên đường về về quê sớm, bố thì chuẩn bị comple, mẹ thì áo dài, còn tôi và chị gái thì lựa chọn những bộ đẹp nhất, màu sắc thì phải tươi sáng. Rồi chuẩn bị gói quà mừng, viết lời chúc tốt đẹp dành cho cô dâu, chú rể… mọi việc tôi thấy khá là “phức tạp”. Đêm đó tôi khó ngủ lắm, cứ lăn qua lăn lại mà không thể nào chợp mắt được. Hàng chục câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Tôi cứ nghĩ không hiểu đám cưới ở quê sẽ diễn ra như thế nào nhỉ?
Sáng hôm sau, trời thoáng mát, hơi nắng nhẹ, mây trôi bồng bềnh và còn vương vấn chút sương lành lạnh của bình minh. Cả nhà tôi sửa soạn quần áo và bắt đầu lên đường. Hôm ấy mẹ tôi đẹp lắm, mẹ khoác lên mình chiếc áo dài trắng in hình cầu Long Biên. Trông mẹ cứ như những thiếu nữ còn đang tuổi thanh xuân, mơn mởn sức sống. Sau gần hai tiếng đồng hồ đi từ Hà Nội cuối cùng bốn người nhà tôi cũng đến được chân cầu Hiệp, nơi có món canh cá rô đồng khá nổi tiếng. Món canh cá này là đặc sản của Thái Bình và là một thương hiệu của quê hương năm tấn. Canh cá rô thơm ngọt, đậm đà vị quê hương nên món ăn này luôn là lựa chọn số một của gia đình tôi.
Sau khoảng một tiếng rưỡi, gia đình tôi đã đến nơi có con đường làng thân quen, hai bên đường trồng hoa mười giờ đỏ thắm, tươi roi rói. Từ đầu đường vào nhà cô dâu, tôi đã thấy có rất nhiều xe cộ, người đi lại khá tấp nập, rồi tiếng nhạc xập xình ở đâu vọng lại, khác hẳn với vẻ yên bình so với những lần về quê trước của tôi.
Bước xuống xe là một phong cảnh khá lạ lẫm hiện ra trước mắt, cổng nhà bác tôi được trang hoàng rất nhiều hoa lá, màu đỏ và vàng tươi được chọn làm tông màu chủ đạo. Mới chỉ bước đến cổng mà tôi đã thấy được sự nhộn nhịp và sôi nổi trong lễ cưới. Giữa cổng nổi bật lên là chữ “Vu quy” lấp lánh được uốn bằng tay một cách rất chi là khéo léo và nghệ thuật. Hai bên phía trước cổng có một hàng các chị phù dâu mặc áo dài trắng pha thêm chút vàng thắm. Các anh thanh niên thì áo trắng cà vạt cũng đầy bảnh bao và lịch lãm, tạo thành một cảnh tượng rất sinh động
Vừa bước vào cổng, gia đình tôi được cô dâu ra tiếp đón. Cô mặc một chiếc váy màu lay ơn đỏ nhè nhẹ dài bồng bềnh đến mắt cá chân. Mái tóc xoăn xoăn đội một chiếc mấn trắng, đính trên đó mấy hạt ngọc trai màu sữa ngà. Đứng trò chuyện với cô và các bác một lúc thì tôi nghe thấy tiếng hô to “ nhà trai sắp đến, nhà trai sắp đến!”. Tất cả mọi người đều vội vàng ngồi vào chỗ của mình, bàn ghế được phủ thêm một tấm khăn nhung lụa đỏ, trên đó lại thêu thêm một chữ “Phúc”, bánh kẹo được bày thêm ra bàn, có cả những lẵng hoa xinh xinh, thuốc lá, trầu cau, hạt bí mà tôi yêu thích và nhiều thứ mà tôi không thể nhớ hết được.
Rồi bỗng dưng, tôi nghe “bùm”, pháo hoa giấy được bắn lên báo hiệu lễ cưới chính thức bắt đầu. Một hàng các chú thanh niên cao ráo, khỏe khoắn mang sính lễ đến và chào hỏi nhà gái, đi đầu là chú thanh niên tay cầm bó hoa hồng.Tôi nghĩ đây chắc chắn là chú rể, với bộ vest kẻ sọc đen và xanh lam, sơ mi trắng, cà vạt đỏ, trông khá “điển trai”. Đi cùng với chú rể là các ông, bà, rồi cả các anh chị thanh niên nữa, tiến vào trong gian giữa ngôi nhà. Cô MC trên sân khấu niềm nở và tươi cười mời phái đoàn nhà trai vào nhà. Giọng cô ngọt như mía lùi ấy, cô mặc đầm hoa đỏ, cổ vuông ôm sát và đầu đội mũ beret đen. Hôn lễ chuẩn bị được diễn ra, trà được rót vào các chén đã bày sẵn ở bàn, bánh kẹo lại được tiếp thêm, mấy đứa trẻ ngồi cắn hạt dưa tí tách,cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Tôi nghe được cô MC giới thiệu các thủ tục tiếp theo của một lễ vu quy: lên thắp hương bàn thờ gia tiên, mời họ nhà trai, nhà gái lên phát biểu, rồi trao quà cưới. Đầu tiên đó chính là thắp hương bàn thờ gia tiên, cô dâu chú rể và hai bên gia đình lên phòng thờ để cùng thành kính cầu cho hai người mãi mãi bình yên, trăm năm hạnh phúc. Hấp dẫn nhất chính là màn mẹ chú rể trao nón cho cô dâu mà cô MC giới thiệu tôi mới hiểu đó là biểu tượng cho sự đảm đang tháo vát, hiền thảo của các nàng dâu mới. Ngoài ra thì còn có cả đại diện hai bên gia đình lên phát biểu. Từng người đều dành cho đôi uyên ương kia những lời chúc tốt đẹp nhất và cùng nhau chia sẻ những câu chuyện hài hước khiến cho cả đám cưới vang lên tiếng cười giòn tan. Cuối cùng thì đã đến khoảnh khắc mà mọi người mong chờ nhất chính là lúc mà cô dâu và chú rể chính thức về chung một nhà. Cô dâu khoác trên mình chiếc váy cưới đuôi cá, đuôi váy được thiết kế dài sang trọng tạo cảm giác lung linh và rất lộng lẫy, trông cô cứ như một nàng tiên cá sống trên cạn vậy. Cổ vai trần để lộ bờ vai móc áo thon thả, tay áo bồng bềnh đính thêm mấy hạt ngọc lấp lánh. Mái tóc cô dài, hơi uốn xoăn nhẹ và được búi lên gọn gàng, Chú rể thì trông lịch lãm lắm, chú mặc một bộ vest đen trắng, trên cổ thắt nơ và tóc vuốt ngược ra đằng sau. Cô dâu từ từ tiến vào với chú rể, nắm tay và trao nhẫn cho nhau. Lòng tôi lại lâng lâng, lẫn lộn vừa vui vừa buồn. Vui vì cô đã tìm được hạnh phúc của đời mình, buồn vì sau này, chúng tôi sẽ không có những buổi gặp mặt đi chơi thường xuyên được nữa. Trà lại được tiếp tục rót để mọi người lên chụp ảnh lưu niệm, lưu lại những khoảnh khắc đẹp cho một ngày vui. Gia đình tôi cũng lên sân khấu, nhưng chụp bao nhiêu kiểu tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ thấy máy ảnh và điện thoại nháy liên tục.
Cuối cùng, cô MC thông báo “Đã đến giờ lành, gia đình nhà trai xin phép được đưa dâu hiền về tư gia”, chú rể một tay dẫn theo cô dâu, tay kia nâng váy giúp. Xe trắng được gắn hoa và nơ hồng, đã được mở sẵn cửa; các xe khác đều có dán chữ đỏ mà tôi được bố giải thích đó là chữ “Hỷ” biểu tượng cho ngày vui. Cô dâu và chú rể lên xe trắng, nhà trai lên xe ô tô để đưa cô dầu về nhà chồng.Giờ tôi mới để ý rằng bác gái tôi khóc rất nhiều, trên gò má bác in hằn những dấu vết của nước mắt. Hai chị em tôi ra ôm và an ủi bác thật nhiều, để rồi đến lúc xe bắt đầu khuất dần thì đến cả tôi cũng không kìm được nước mắt. Đám cưới thì đã đến hồi kết và gia đình tôi cũng sửa soạn để bắt đầu về Hà Nội. Trước khi đi, bác còn tặng cho nhà tôi rất nhiều thứ để mang về nhà ăn dần. Xe nhà tôi ngày một xa dần và đây có lẽ là buổi về quê để lại cho tôi nhiều ấn tượng và đáng nhớ nhất về một đám cưới truyền thống Việt Nam.