Người con gái trẻ măng
Giặc đem ra bãi bắn
Đi giữa hai hàng lính
Vẫn ung dung mỉm cười
Ngắt một đoá hoa tươi
Chị cài lên mái tóc
Đầu ngẩng cao bất khuất
Ngay trong phút hi sinh
Bây giờ dưới gốc dương
Chị nằm nghe biển hát
Hình ảnh người con gái với mái tóc cài hoa, miệng hát vang bài ca cách mạng khiến chúng ta không khỏi bồi hồi, xúc động về người anh hùng đã hi sinh thân mình vì tổ quốc. Đó chính là câu chuyện “Võ Thị Sáu - con người và huyền thoại” của tác giả Nguyễn Đình Thống. Sách được nhà xuất bản tổng hợp Hồ Chí Minh phát hành.

Võ Thị Sáu tên thật là Nguyễn Thị Sáu, là nữ anh hùng cách mạng sinh năm 1933 ở xã Phước Thọ, huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa (nay thuộc xã Phước Long Thọ, huyện Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu). Sinh ra trong thời chiến tranh, chứng kiến giặc Pháp giết hại đồng bào và tàn phá quê hương vì vậy chị đã sớm có lòng căm thù giặc.
14 tuổi, Võ Thị Sáu theo anh trai gia nhập Việt Minh, trốn lên chiến khu chống Pháp. Chị tham gia đội công an xung phong Đất Đỏ, được giao nhiệm vụ diệt ác, trừ gian, bảo vệ dân làng. Ở cái tuổi vẫn còn được coi là trẻ con ấy chị đã rất dũng cảm hoàn thành xuất sắc tất cả các nhiệm vụ được giao.
Tháng 7/1948, công an Đất Đỏ được giao nhiệm vụ phá cuộc mít tinh kỉ niệm Quốc khánh Pháp. Biết đây là nhiệm vụ gian nan, nguy hiểm chị Sáu vẫn chủ động xin được trực tiếp đánh trận này. Chị nhận lựu đạn, giấu vào góc chợ gần khán đài từ nửa đêm. Sáng hôm đó, địch lùa người dân vào sân. Khi xe của tỉnh trưởng tới, chị tung lựu đạn về phía khán đài, uy hiếp giải tán mít tinh. Hai tổ công an xung phong ở gần đấy đồng loạt nổ súng yểm trợ tạo lực giải tán cuộc mít tinh, đồng thời hỗ trợ cho chị Sáu rút an toàn. Người của Việt Minh được bố trí trong đám đông hô to “Việt Minh tiến công” và hướng dẫn người dân giải tán. Trận đánh gây được tiếng vang lớn. Sau chiến công này, chị Sáu được tổ chức tuyên dương khen ngợi và được giao nhiệm vụ diệt tề trừ gian.
Tháng 11/1948, Võ Thị Sáu mang theo lựu đạn, trà trộn vào đám người đi làm căn cước. Giữa buổi, chị ném lựu đạn vào nơi làm việc của Tòng. Lựu đạn nổ, tên Tòng bị thương nặng nhưng không chết. Tuy nhiên, vụ tấn công khiến bọn lính đồn khiếp vía, không dám truy lùng Việt Minh ráo riết như trước.
Tháng 2/1950, Võ Thị Sáu tiếp tục nhận nhiệm vụ ném lựu đạn, tiêu diệt hai chỉ điểm viên của thực dân Pháp là Cả Suốt và Cả Đay rồi không may bị bắt. Trong hơn một tháng bị giam tại nhà tù Đất Đỏ, dù bị giặc tra tấn dã man, chị không khai báo. Địch phải chuyển chị về khám Chí Hòa. Chị Sáu tiếp tục làm liên lạc cho các đồng chí trong khám, cùng chị em trại tù đấu tranh đòi cải thiện cuộc sống của tù nhân.
Trước tinh thần đấu tranh quyết liệt của Võ Thị Sáu, thực dân Pháp và bọn tay sai mở phiên tòa, kết án tử hình đối với nữ chiến sĩ trẻ.Tại phiên tòa tuy mới 17 tuổi nhưng chị Võ Thị Sáu đã hiên ngang khẳng định“Yêu nước, chống bọn thực dân xâm lược không phải là tội”. Lúc bấy giờ, bản án tử hình người con gái chưa đến tuổi thành niên đã gây xôn xao dư luận trong và ngoài nước. Chúng chuyển chị cùng một số người tù cách mạng ra nhà tù Côn Đảo.
Năm 1952, trước giờ hành hình, viên cha đạo đề nghị làm lễ rửa tội cho chị. Song chị từ chối và nói: “Tôi không có tội. Chỉ có kẻ sắp hành hình tôi đây mới có tội”.
Nhìn những người đang đào huyệt cho chị, chị dừng lại hỏi họ:
- Huyệt của tôi ?
Những người đào huyệt nghẹn ngào không dám trả lời.
Chị rút bông hoa gài trên mái tóc, đưa cho mấy người lính tù.
- Tặng mấy anh bông hoa này. Cảm ơn các anh đã đào huyệt cho tôi. Hôm nay mấy anh mới đào một cái nhỏ. Nhưng ngày mai, mấy anh cần đào một cái huyệt thật to.
Những người tù ngơ ngác nhìn nhau. Chị Sáu nháy mắt, hất hất về phía bọn Pháp:
- Một cái huyệt thật to để chôn những kẻ bắn tôi hôm nay…
Đối mặt cái chết, điều khiến người con gái Đất Đỏ ân hận nhất là chưa diệt hết bọn thực dân và tay sai cướp nước. Giai thoại kể rằng khi ra đến pháp trường, Võ Thị Sáu kiên quyết không quỳ xuống, yêu cầu không bịt mắt.
“Không cần bịt mắt tôi. Hãy để cho đôi mắt tôi được nhìn đất nước thân yêu đến giây phút cuối cùng và tôi có đủ can đảm để nhìn thẳng vào họng súng của các người!”, chị tuyên bố.
Nói xong, chị Sáu bắt đầu hát Tiến quân ca. Khi lính lên đạn, chị ngừng hát, hô vang những lời cuối cùng “Đả đảo bọn thực dân Pháp. Việt Nam độc lập muôn năm. Hồ Chủ tịch muôn năm!”. Cuộc đời cách mạng và cái chết bất khuất, kiên trung của người con gái ở tuổi đôi mươi ấy đã trở thành một huyền thoại đẹp.
Chị Sáu đã hi sinh rồi
Giọng hát vẫn như còn vang dội
Vào trái tim những người đang sống
Giục đi lên không bao giờ lùi!
Lời thơ chân thành, sâu lắng thể hiện lòng thành kính và biết ơn. Giai điệu cứ ngân lên nức nở, nghẹn ngào về cái chết khơi nguồn sự sống, khơi lên lòng hận thù, tiếp thêm sức mạnh và niềm tin cho những người đang chiến đấu.
Chị Sáu chính là tấm gương sáng chói về tinh thần yêu nước, chiến đấu dũng cảm. Cuộc đời chị đã trở thành huyền thoại, sống mãi cùng dân tộc ta. Nhờ có chị và bao nhiêu chiến sĩ khác mà chúng ta mới được sống trong hòa bình như ngày hôm nay. Cảm phục tấm gương của chị, chúng em xin hứa sẽ cố gắng học tập tốt hơn nữa để góp sức mình bảo vệ và phát triển đất nước.
Nguyễn Khánh Toàn –Học sinh lớp 6D năm học 2021-2022