Giờ học Văn đáng nhớ

20/10/2022
Qua những lời phân tích nhẹ nhàng mà rất đỗi tinh tế, cô như làm cho chúng tôi lạc vào một miền đất mới, tưởng mình đang ở trong tác phẩm mà đồng cảm, mà sẻ chia, xót thương cho số phận đáng thương của cô bé bán diêm, để rồi ta hận vô cùng những kẻ thờ ơ, vô cảm với những mảnh đời bất hạnh.

“Tùng… Tùng… Tùng”. Thế là tiếng trống báo hiệu kết thúc giờ ra chơi đã vang lên. Chúng tôi nhanh chóng chạy xuống sân xếp hàng nhưng trong lòng cảm nhận những cảm xúc vô cùng khó tả: hồi hộp xen lẫn chút lo lắng. Vì ngay sau khoảng thời gian xếp hàng này thôi, lớp chúng tôi sẽ được chào đón các cô giáo Tổ Văn-Sử đến dự giờ tiết hội giảng môn Văn do cô Trần Hằng-giáo chủ nhiệm lớp tôi giảng dạy.

Quay lại trước đó một tuần, khi được nghe cô giáo chủ nhiệm thông báo về việc cô đã chọn bài “Cô bé bán diêm( tiết 2)” để làm tiết hội giảng, lớp tôi ai cũng vô cùng hào hứng, thích thú do đây là 1 câu chuyện gần gũi với tuổi thơ chúng tôi, vả lại khi đã được học xong tiết một, chúng tôi thấy câu chuyện mang rất nhiều ý nghĩa nhân văn cao đẹp. Dưới sự phân công của cô Hằng, chúng tôi đã được chia thành nhiều nhóm nhỏ phụ trách từng phần việc khác nhau. Nhóm thì thuyết trình, nhóm thì làm sơ đồ tư duy, tập kịch nhóm lại vẽ tranh về các chi tiết đặc sắc trong câu chuyện... Mỗi người một việc chúng tôi đã nhanh chóng hoàn thành tất cả các phần để chuẩn bị thật tốt cho giờ học.
Những lời chào, những tiếng vỗ tay giòn giã chính là những thanh âm tuyệt vời báo hiệu tiết học chúng tôi mong đợi bấy lâu- một tiết học đong đầy cảm xúc. Mở đầu tiết học, chúng tôi được nghe lại những thông tin vô cùng quan trọng về tác giả Andersen cũng như là về tác phẩm nổi tiếng nhất của ông- “Cô bé bán diêm” qua phần chuẩn bị của bạn Phú Minh. Tiếp theo, để tiết học thêm phần sôi nổi, cô đã tổ chức cho chúng tôi phần trò chơi vô cùng thú vị, trò chơi đòi hỏi chúng tôi phải đọc kĩ bài ở nhà và khả năng “Nhanh tay- Nhanh mắt”, nhiệm vụ của chúng tôi là phải sắp xếp những hình ảnh mộng tượng và hiện thực của cô bé bán diêm theo trình tự hợp lí. Tôi thấy rất vinh dự khi được cử làm đại diện nhóm hai tham gia vào phần trò chơi này, và niềm vui còn nhân lên gấp bội khi tôi còn mang về chiến thắng cho cả nhóm nữa chứ! Mang theo sự tự tin đó, dù có hơi run nhưng tôi đã sớm lấy lại tinh thần để phần thuyết trình của tôi và Phúc Minh diễn ra vô cùng suôn sẻ. Thở phào nhẹ nhõm và quay trở lại chỗ ngồi, nghe cô nhận xét phần thuyết trình, tôi rất vui khi mình đã hoàn thành tốt công việc được giao.
Qua những lời phân tích nhẹ nhàng mà rất đỗi tinh tế, cô như làm cho chúng tôi lạc vào một miền đất mới, tưởng mình đang ở trong tác phẩm mà đồng cảm, mà sẻ chia, xót thương cho số phận đáng thương của cô bé bán diêm, để rồi ta hận vô cùng những kẻ thờ ơ, vô cảm với những mảnh đời bất hạnh. Và cô đã gieo cho chúng tôi biết bao thông điệp tươi đẹp về cuộc sống: “Hãy quan tâm, hãy sẻ chia, yêu thương, hãy cho đi những gì ta có, đừng thờ ơ, vô cảm với nỗi đau của con người, nhất là trẻ em”. Hoá ra, cuộc sống là vậy đó, đôi khi ta cần phải để ý nhiều hơn đến những người xung quanh. Lớp chúng tôi bỗng chốc lặng đi khi nghe cô giảng đến hình ảnh cuối cùng “Em cùng bà đã về với Thượng đế chí nhân”. Có lẽ ai trong chúng tôi cũng đều đau xót trước sự ra đi của một thiên thần nhỏ, một sinh mệnh bé bỏng, đáng yêu. Có những giọt nước mắt đã trực trào ở khoé mi, những nỗi buồn khó tả đang dâng đến cao trào nhưng tôi đã tự nhủ rằng “em đã được về với bà- người em yêu quý nhất, bỏ lại đói rét, đau buồn”, em đã chết một cách mãn nguyện “ má ửng hồng và đôi môi như đang mỉm cười”. Để xua tan đi cái không khí ảm đạm đang bao trùm cả lớp học, hoạt động tiếp theo tôi được trải nghiệm là thưởng lãm tranh vẽ của hoạ sĩ lớp chúng tôi- bạn Khánh Thư. Bức tranh quả thật rất đẹp! Đẹp từ hình ảnh, màu sắc đến ý nghĩa ẩn sâu bên trong, bạn đã vẽ về ánh sáng ngọn lửa diêm. Bức tranh đẹp, lời bình hay và ý nghĩa. Tiết học hôm đó đã vô cùng đáng nhớ, nhưng nó còn đáng nhớ hơn nữa khi chúng tôi được xem một vở kịch do các bạn nhóm ba tự biên tự diễn với tựa đề: “Cậu bé ăn xin”. Có thể thấy, ai ai cũng đặt cảm xúc của mình vào đó nên vai nào cũng chân thật, cuốn hút người xem.
Cuối cùng, buổi học đã kết thúc, có cả những nỗi buồn và niềm vui nhưng có lẽ điều còn đọng lại mãi trong tôi là những thông điệp hết sức nhân văn mà Andersen đã nhắn gửi. Đây là một tiết học vô cùng đặc biệt, một tiết học mà chúng ta không những học được về kiến thức mà còn được học về cách làm việc nhóm sao cho hiệu quả, học được cách sẻ chia để cảm nhận trái tim nồng ấm của nhà văn Đan Mạch xa xôi ,vậy nên: “A3 à! Đừng quên nhé!”

Thùy Chi 8A3
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 17 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh