Thời gian cứ trôi không chút đắn đo, do dự..Bản chất của thời gian là vậy, nó mang đến cho con người nỗi sợ hãi,hụt hẫng hay nuối tiếc về những gì đã qua. Giờ đây, khi những ngày tháng cuối cùng được ngồi trên ghế của trường THCS Thăng Long đang dần trôi,khi mùa hè với tiếng ve kêu râm ran tới gần, chúng con- những học sinh lớp 9 sắp ra trường mang trong mình một nỗi buồn da diết. Và niềm mong ước thời gian ngừng trôi càng thêm mãnh liệt để chúng con được ở gần nhau lâu hơn chút nữa.
Bốn năm không phải thời gian quá dài nhưng cũng đủ để tập thể 9E gắn kết yêu thương,đủ để chúng con biết trân trọng những khoảng thời gian đẹp đẽ, giúp chúng con hiểu nhau hơn, trưởng thành hơn. Cũng trong 4 năm đó, chúng con có cả những nỗi buồn, những lần giận dỗi vô cớ để rồi khiến chúng con xích lại gần nhau hơn., yêu và hiểu nhau hơn. Với biệt hiệu “9E cute nhất khối”- nổi tiếng nghịch ngợm nhưng chúng con luôn được thầy cô- những người cha,người mẹ thứ hai của mình tận tình dìu dắt, uốn nắn nâng niu, đưa chúng con đến bến bờ tri thức. Tận sâu trong đáy lòng, chúng con hiểu được sự quan tâm ấy xuất phát từ tình yêu thương của người cha, người mẹ dành cho những đứa con bé bỏng. Lúc này đây chúng con muốn nói rằng chúng con yêu và kính trọng, biết ơn những người cha, người mẹ thứ hai tại gia đình Thăng Long thân thương này.
Không ai có thể cấm người ta ước mơ, và giờ đây,chúng con chỉ ước thời gian hãy trôi thật chậm. Mặc dù cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn,giây phút chia xa, dẫu có những giọt nước mắt nghẹn ngào,đừng quên mỉm cười và nói: “ Chúc thành công!Hẹn gặp lại nhé 9E!”.
Bốn năm không phải thời gian quá dài nhưng cũng đủ để tập thể 9E gắn kết yêu thương,đủ để chúng con biết trân trọng những khoảng thời gian đẹp đẽ, giúp chúng con hiểu nhau hơn, trưởng thành hơn. Cũng trong 4 năm đó, chúng con có cả những nỗi buồn, những lần giận dỗi vô cớ để rồi khiến chúng con xích lại gần nhau hơn., yêu và hiểu nhau hơn. Với biệt hiệu “9E cute nhất khối”- nổi tiếng nghịch ngợm nhưng chúng con luôn được thầy cô- những người cha,người mẹ thứ hai của mình tận tình dìu dắt, uốn nắn nâng niu, đưa chúng con đến bến bờ tri thức. Tận sâu trong đáy lòng, chúng con hiểu được sự quan tâm ấy xuất phát từ tình yêu thương của người cha, người mẹ dành cho những đứa con bé bỏng. Lúc này đây chúng con muốn nói rằng chúng con yêu và kính trọng, biết ơn những người cha, người mẹ thứ hai tại gia đình Thăng Long thân thương này.
Không ai có thể cấm người ta ước mơ, và giờ đây,chúng con chỉ ước thời gian hãy trôi thật chậm. Mặc dù cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn,giây phút chia xa, dẫu có những giọt nước mắt nghẹn ngào,đừng quên mỉm cười và nói: “ Chúc thành công!Hẹn gặp lại nhé 9E!”.
