THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG ƠI!
Hết nắng cháy da
Lại đến mưa nguồn
Lũ về ào ạt, nước mắt tuôn
Oằn mình dải đất miền Trung trắng
Khúc ruột đau!
Cả Bắc Nam cùng buốt nhói, nghẹn ngào!
Thương lắm miền Trung ơi!
Năm trận bão cùng đổ vào một tháng
Biển động, đất rung, sạt lở núi đồi
Ruộng vườn: mưa lũ cuốn trôi,
Cửa nhà tan hoang hết…
Lời chào hóa thành từ biệt
Mẹ già, vợ dại, con thơ
Thẫn thờ, khóc không thành tiếng
Ánh mắt nhìn về nơi xa thẳm
Người đi, đi mãi không về…
Tang tóc trùm cả làng quê
Đau thương đặng bao chừ mới hết!
Núm ruột miền Trung quặn thắt
Rưng rưng, tình nghĩa đồng bào!
Trong hoạn nạn có nhau
Miền Trung ơi!
Gắng vượt qua giông bão!
Hà Nội ngày 24 tháng 10 năm 2020
Trần Thị Oanh - giáo viên tổ Văn Sử trường THCS Thăng Long
