Anh về thăm thành phố biển mùa thu
Quảng Ninh quê em mùa này đẹp quá
Hạ Long ơi biển trời xanh êm ả
Thăm thẳm trăng thanh gió hát ngọt ngào.
Có lẽ, một trong những điều thật sự giá trị là sự trải nghiệm của tuổi trẻ. Với chúng tôi, những đứa trẻ non nớt, ngây ngô, tò mò về thế giới nhưng luôn muốn vươn lên mãnh liệt thì mỗi lần được đến với thiên nhiên bao la, đến với những cung đường dài rộng để hiểu đất nước mình luôn là món quà quý giá. Lần này cũng vậy, chúng tôi đã có những khoảnh khắc tuyệt vời ở xứ Đông – mảnh đất Quảng Ninh – nơi có Vịnh Hạ Long là di sản thiên nhiên thế giới.

(Một buổi đi chơi cùng gia đình thứ hai của tôi)
Quảng Ninh trong hiểu biết non nớt của tôi qua những trang sách thưở nhỏ, là vùng đất của những hòn than lấp lánh, của Vịnh Hạ Long hùng vĩ, nơi Phật giáo tôn nghiêm, nơi có những đảo xanh hứa hẹn hay bãi biển thơ mộng… Và lần này, tôi đã thật sự gặp người bạn lớn ấy ngoài đời. Những háo hức khiến con đường đến nơi này trở nên ngắn lại. Những tiếng cười khúc khích, những lời hát say mê, những cuộc trò chuyện ríu ran khiến chúng tôi quên mệt mỏi. Xe vun vút ra ngoại ô, băng qua những cánh đồng mùa xuân lúa lên mơn mởn, những làng mạc san sát, những luỹ tre rì rào hay đô thị đang vươn mình trong nắng sớm…Tất cả, qua ô cửa như một thước phim về Tổ quốc mình, đẹp như một giấc mơ.
Sau khoảng hai tiếng, chúng tôi đã đặt chân đến với Quảng Ninh. Cảnh vật dần dần thay đổi, những cành lá xum xuê đang tự mình đung đưa theo gió, tiếng hót líu lo của đàn chim đã hoà vào cùng với bầu trời trong xanh. Núi xa xa, biển mênh mang, phố biển yên bình. Mọi thứ như đang chào đón chúng tôi vậy. Lần lượt từng thành viên của lớp chúng tôi bước xuống và bắt đầu chuyến đi hạnh phúc này. Giữa những ngọn đồi thoai thoải của khu trải nghiệm sinh thái, lớp chúng tôi đã nhanh chóng xếp thành hai hàng ngang để cùng chụp ảnh làm kỷ niệm đầu tiên khi đến với Quảng Ninh. Sự nồng nhiệt hồ hởi, phấn chấn của cả lớp và sự chu đáo của thầy cô khiến chúng tôi thấy, đến nơi này thật sự tuyệt biết bao. Ai cũng sung sướng hít hà không khí trong lành và tận hưởng mùi vị của sự yên bình nơi đây.
Chỉ một lát, cô giáo chủ nhiệm đã tập hợp cả lớp để cho chúng tôi nghỉ ngơi sau hành trình dài trên đường. Khoảng ba mươi phút sau, cả lớp đã lấy lại được năng lượng, sự tự tin của mình cũng là lúc hành trình tham quan bắt đầu. Dẫn đoàn chúng tôi là một anh hướng dẫn viên du lịch siêu thân thiện, nhiệt tình, trách nhiệm và am hiểu sâu sắc về thiên nhiên, văn hoá nơi đây. Điểm đầu tiên chúng tôi đến thật tuyệt đẹp! Tôi cũng không rõ đây là nơi nào, nhưng khi nhìn thấy phong cảnh nơi đây, tôi chỉ muốn ở đây mãi mãi để hoà mình vào thiên nhiên, nơi mà gió biển nhẹ nhàng thổi, sóng vỗ nhè nhẹ, khiến lòng tôi như lâng lâng. Ở đấy, anh hướng dẫn viên đã tổ chức một trò chơi nho nhỏ để giúp chúng tôi hiểu hơn về nơi đây. Dù nó chỉ diễn ra mười lăm phút thôi nhưng lại đầy niềm vui và tiếng cười mà lớp chúng tôi hiếm thấy. Vừa đi vừa giới thiệu, vừa lắng nghe vừa phân tích, thật rằng không có cảm giác nào sánh bằng. Dù đi bộ xa và khá lâu nhưng sự phấn khích và nhiệt huyết tuổi trẻ của chúng tôi vẫn tràn đầy.
Và cứ thế, chúng tôi rong ruổi cùng nhau đi qua những điểm du lịch, trải nghiệm sinh thái và văn hoá. Ngắm nhìn non nước, trời mây và cây xanh, văn hoá Bắc Bộ gần gũi và đặc trưng vùng đất Quảng Ninh, chỗ nào cũng hấp dẫn, xinh đẹp và kỳ thú. Chúng tôi qua Bảo tàng phòng tranh 3D với không gian rộng lớn, nhiều phòng. Chỉ cần ở đây cũng đủ thu cả Quảng Ninh vào tầm mắt với nước non thanh tú, làng mạc nhà cửa quanh co, núi đồi như hoa như gấm hay các khu tâm linh hùng vĩ điệp trùng. Chiếc cối xay gió khổng lồ gần đó khiến chúng tôi reo lên sung sướng hay khu trải nghiệm 18 tầng địa ngục rùng rợn, nghĩ lại vẫn thấy sợ. Ở đây có rất nhiều điểm vui chơi thú vị khiến nhiều bạn thích mê.
Đúng là vì niềm vui, chúng tôi sẽ sẵn sàng để đánh đổi với thời gian. Chỉ loáng cái đã quá trưa, chúng tôi lại được nạp năng lượng tiếp cho một buổi chiều đầy thứ chưa mở ra. Lớp tôi đã đến một nhà hàng thật sang trọng. Đúng là ẩm thực Quảng Ninh, sự hoà quyện của những món ăn đặc sản cùng với dòng nước mát lạnh đã khiến cho tôi thấy được nơi này thật sự rất tuyệt vời. Khi ăn xong, chúng tôi lại quay về chỗ nghỉ ngơi và đánh chén một giấc ngủ no say. Một giờ chiều, cả lớp chúng tôi dần thức giấc, chuẩn bị hành trang và cùng nhau đi khám phá tiếp những thứ bí ẩn. Chúng tôi tiếp tục cùng nhau chơi những trò tuỳ thích, nhưng đứa nào cũng dặn nhau cẩn thận, an toàn. Từng nhóm từng nhóm dưới sự hướng dẫn của thầy cô và anh hướng dẫn viên, chúng tôi đã tận hưởng từng khoảnh khắc ngày hôm đó. Những món ăn ngon, những trò chơi vui, những bức ảnh đẹp, những tiếng cười giòn. Tất cả, mãi là kỉ niệm ngọt ngào và tươi đẹp của tuổi học trò mà chúng tôi trân trọng.
Ngày đã cạn dần, hoàng hôn buông thẫm ở phương tây khiến chúng tôi ra về trong niềm tiếc nuối.Thoang thoảng hương vị biển vẫn đọng đâu đây, sự nồng hậu của con người và cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp của mảnh đất này khiến tôi muốn trở lại. Có lẽ tình cảm của tôi đối với nơi đây là quá lớn nên khi bài hát về xứ Quảng, tôi như thấy từng thước phim về cảnh và người vẫn đang hiện ra trong tâm trí mình. Sự tiếc nuối và hạnh phúc đó đã khiến tôi thấy xúc động vô cùng, thấy lòng mình như sáng trong hơn. Tôi tự hào về nước non hùng vĩ, về Tổ quốc tươi đẹp và tự hứa rằng, hành trình tôi lớn lên cũng là hành trình mở rộng hơn những trải nghiệm quý giá. Bởi mỗi bước chân chúng tôi, non nước vẫn đang nở hoa chờ chúng tôi khám phá và chinh phục.