Trong cuộc sống, ai cũng có một nơi để trở về sau những lúc mệt mỏi, buồn phiền. Với em, nơi ấy chính là gia đình – nơi có bà, người luôn yêu thương và che chở cho em.

Bà ngoại em năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi. Mái tóc bà chỉ lấm tấm vài sợi bạc. Đôi mắt bà hiền từ, lúc nào cũng ánh lên sự ấm áp và quan tâm. Tuy vậy, ở khóe mắt bà đã có những nếp nhăn của tuổi già. Bàn tay bà gầy gầy, chai sạn, lốm đốm những vết đồi mồi – dấu vết của biết bao năm tháng vất vả vì gia đình. Mỗi lần nhìn đôi bàn tay ấy, em lại thấy thương bà vô cùng.
Bà bị nhiều bệnh, mỗi ngày phải uống nhiều loại thuốc. Mỗi khi thời tiết thay đổi, bà lại bị đau nhức xương khớp, có khi đang ngồi yên cũng thấy đau nhói. Thế nhưng sáng nào bà cũng dậy sớm, đi chợ mua đồ ăn sáng cho cả nhà. Nhờ vậy mà em không phải đi học với cái bụng đói. Chính những điều giản dị ấy lại khiến em càng yêu thương và biết ơn bà nhiều hơn.
Tuổi thơ của em không chỉ gắn với những bữa cơm mẹ nấu mà còn đầy ắp hương vị trong những bữa ăn do bà ngoại nấu. Em thích nhất là món thịt rang và canh chua bà làm. Không biết vì sao, nhưng mỗi lần bà nấu, em đều ăn được hai bát cơm đầy. Em nghĩ, có lẽ bởi trong đó có cả tình yêu thương bà dành cho em.
Em vẫn nhớ mãi cái Tết năm 2022, khi ông bà phải nằm viện, nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Dù trong nhà vẫn có đào, có quất, nhưng không khí Tết dường như không còn trọn vẹn. Đêm giao thừa, khi pháo hoa rộn ràng ngoài kia, em chỉ ngồi lặng lẽ trong nhà, cảm thấy buồn và trống vắng vì thiếu đi sự hiện diện của ông bà. Chính lúc ấy, em mới thấm thía rằng: gia đình quan trọng biết nhường nào.
Với em, bà ngoại giống như một người mẹ thứ hai – luôn ở bên, yêu thương và chăm sóc em từ những điều nhỏ nhất. Em sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc được ở bên bà, mong bà luôn khỏe mạnh để mãi là chỗ dựa yêu thương của em.