Bến đỗ yêu thương
09/11/2025
Có những buổi chiều, khi ánh nắng cuối ngày rơi xuống sân trường, tôi lại thấy lòng mình nao nao 1 cảm xúc kỳ lạ. Giữa những bức tường đang xây dở và tiếng đắp đất, đắp gạch vang rền, chợt nhớ đến hình ảnh mái trường THCS Thăng Long ngày ấy khi lần đầu tiên tôi đặt chân tới — giản dị, hơi cũ kỹ nhưng đầy ắp tiếng cười.
Trường tôi đang được xây lại. Chỉ là sơn lại và xây tòa nhà giữa thôi, nhưng tôi thấy nó đã thay đổi nhiều lắm. Công trường chưa hoàn thành xong, đất, cát, gạch đá vẫn còn khắp nơi nhưng nhà trường vẫn cố gắng tạo điều kiện cho chúng tôi hết sức có thể, thay vì phải đi học nhờ ở tận nơi xa như năm ngoái. Để rồi mỗi ngày tới trường, tôi lại chứng kiến từng bước thành hình của ngôi trường hiện đại. Tôi nhớ hình ảnh ngôi trường cũ lắm, nhưng rồi tôi lại tự nhủ: dù hình dáng có thay đổi, tình yêu của mình dành cho Thăng Long vẫn không đổi thay.
Nhiều lúc tôi nghĩ, và tôi cũng ước rằng mình sẽ mãi được gắn bó với ngôi trường này, nhưng, thời gian không bao giờ ngừng lại. Chỉ 1 năm nữa thôi, tôi sẽ phải xa mái trường, xa những tiếng cười, xa những hàng cây khẽ lay trong gió. Nghĩ đến lúc ấy, tự nhiên tôi chỉ muốn giữ lại tất cả — tiếng cười, những buổi học, cả những buổi sáng bình thường mà tưởng chừng chẳng có gì đáng nhớ. Nhưng tôi tin rằng, dù có đi xa, xa mãi, khi trường Thăng Long ở tít tận chân trời, tôi vẫn sẽ tìm về, tìm những gương mặt thân quen như tôi và trường tiểu học ngày trước vậy.
Trong những gương mặt thân quen đó, tôi sẽ nhớ mãi người để lại nhiều ấn tượng nhất trong tôi là cô giáo chủ nhiệm lớp 8B này. Cô dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm khắc. Nếu các bạn làm sai, cô vẫn sẽ mắng, nhưng chưa bao giờ bạn nào khóc hay giận hờn vì lời mắng bởi cô mắng rất hay. Cô không to tiếng, không sỉ vả, mà dịu dàng, ấm áp và quan tâm nhưng cứ nhẹ nhàng thấm thía, chẳng cần nặng lời mà chúng tôi vẫn hiểu ra vấn đề và biết lỗi. Bản thân tôi là 1 người rất dễ khóc và nhạy cảm, cô luôn nhẹ nhàng. Từng lời cô nói ra hiền như nước, nhẹ như mây mà ấm như nắng, giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Tôi vẫn nhớ hai năm trước, ban đầu, tôi được xếp vào 1 lớp khác, và mẹ tôi xin chuyển sang 6B. Tôi cứ nghĩ đó là quyết định tệ hại nhất trên đời, nhưng tôi đã lầm. Từng ánh mắt, cử chỉ của cô như ánh nắng ban mai xua tan đi nỗi lo sợ như màn đêm sâu thẳm đọng lại trong trong tâm hồn tôi, khiến tôi ngày càng tin tưởng và yêu mến cô hơn.
Với tôi, lớp 8B và ngôi trường THCS Thăng Long không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi tôi trưởng thành từng chút một, nơi chứa đựng những yêu thương giản dị mà chân thành nhất. Những buổi chiều tôi về muộn, từ tầng 4 của lớp học nhìn những áng mây tím vấn vương ngang trời như muốn tìm lại một bến đỗ, lòng tôi cũng nhẹ như mây. Tôi biết rằng, dù có cách xa đến nhường nào, tình yêu với trường lớp, thầy cô trong tôi luôn là vĩnh cửu. Dù sau này có ra sao, tôi vẫn sẽ luôn nhớ về nơi ấy, ngôi trường xinh đẹp tôi yêu, với thầy cô tận tụy, với những người bạn đã cùng tôi viết nên một phần tuổi thơ không thể nào quên.
(Học sinh Nguyễn Hà Anh lớp 8B)
Tổng số điểm của bài viết là: 5/5 trong 1 đánh giá