Trang chủ Tin tức - sự kiện

Cảm xúc sau mùa thi: Viết cho chàng trai của mẹ!

28/06/2021

           Con trai yêu quý, vậy là chiều nay 26/6 Sở GD&ĐT Hà Nội đã công bố kết quả điểm thi vào lớp 10, kỳ thi quan trọng nhất từ trước tới giờ với con. Cảm giác hạnh phúc khó tả làm mẹ cứ thao thức mãi không ngủ được.

Trong đầu mẹ hiện về ký ức thời gian, khi con kết thúc học kỳ I năm lớp 9. Mẹ nhớ như in cảm giác khi cô giáo chủ nhiệm công bố kết quả học tập của con đạt kết quả trung bình vì một môn có điểm trung bình dưới 5 phẩy. Tim mẹ lặng đi một nhịp, vì trước đó, suốt từ năm lớp 1 đến lớp 8, thành tích học tập của con vẫn tốt, con vẫn luôn là học sinh giỏi, chưa bao giờ điểm số của con thấp đến thế. Đến giờ phút này, bố mẹ thấy thật sự phải cảm ơn cô giáo chủ nhiệm của con, cô đã không vì vấn đề điểm số, không vì thành tích mà cô luôn coi trọng kết quả thực chất của học sinh. Đó chính là sự cảnh tỉnh cần thiết đến tình hình học tập của từng học sinh trong chặng đua nước rút. Bố mẹ cũng không bao giờ quan trọng chuyện điểm số, nhưng khi thấy học lực của con sa sút như vậy cũng thực sự buồn và lo lắng, vì với tình trạng như lúc đó thì con sẽ không có khả năng thi đỗ vào bất kỳ một trường công lập nào cả.

 

Và rồi mẹ lại nhớ lại khoảng thời gian khi con bắt đầu bước vào giai đoạn "nổi loạn" tuổi teen. Thực ra mẹ cũng được nghe cảnh báo nhiều, rằng đến tuổi này tuổi kia, con cái sẽ thay đổi như này, sẽ khác lắm như kia. Mẹ nghe xong thì vẫn thấy bàng quan lắm, vẫn cứ nghĩ là đấy là con ai sẽ thế thôi, chứ con của mẹ sẽ khác. Khánh của mẹ đến tận lớp 7 vẫn rất tình cảm, trước lúc đi ngủ vẫn luôn thơm và chúc mẹ ngủ ngon. Thơm mẹ xong rồi quay ra thơm bố (mặc dù trước đó có thể vừa bị bố mẹ mắng, vẫn ấm ức, nhưng vẫn thơm, vẫn chúc). Chàng trai mà tình cảm thế thì chắc sẽ không thay đổi mấy khi tuổi teen đâu.

Nhưng rồi, đúng là con có sự thay đổi thật, nhanh chóng, bất ngờ, đến chính cả con cũng còn thấy lạ lẫm với những suy nghĩ và vóc dáng của mình. Sự thay đổi của con, mẹ nghĩ là từ học kỳ 2 lớp 8, khi các con được nghỉ một kỳ nghỉ tết dài nhất từ trước đến nay và bắt đầu một hình thức học đầy lạ lẫm và mới mẻ: học online. Con được tiếp xúc với các phương tiện công nghệ, chuyển qua hình thức học mới, giao lưu, trao đổi nhiều với các bạn trên các nhóm qua mạng và thường xuyên hơn. Nhưng sau khi tình hình dịch tạm ổn, các con quay lại trường, bố mẹ cũng hạn chế việc online của con, thì mẹ thấy đây chính là khoảng thời gian con bắt đầu thay đổi nhanh chóng và dữ dội nhất. Con đang quen nhiều hơn với thế giới trên mạng, những câu chuyện chat chit tán gẫu, giờ lại thấy mất thăng bằng khi thay đổi thói quen đã có. Khoảng thời gian đó thực sự là căng thẳng với gia đình mình, khi con luôn chống đối phản kháng lại mọi thứ diễn ra xung quanh con, như một nền đất đá sỏi, đổ bao nhiêu nước vào tưới tắm cũng đều trôi tuột đi. Giờ nhớ lại có khi con vẫn nhớ cảm xúc của mình lúc đấy nhỉ, mẹ đoán chắc là cũng dữ dội lắm.

Để có kết quả ngày hôm nay con nhận được, mẹ thấy công đầu tiên là nhờ có bố con. Khi nhận kết quả tổng kết học kỳ I mẹ mang về, bố cũng không nói gì nhiều, chỉ âm thầm lên kế hoạch đồng hành cùng con trong chặng đường cuối năm học. Và mẹ cảm thấy thực sự cảm phục vì tính kiên trì cùng sự tận tâm của bố. Ngay ngày hôm sau, bố mang về 3 tập file để kẹp tài liệu, xếp ngay ngắn với ba màu khác nhau cho ba môn: Văn, Toán, Ngoại ngữ. Và mỗi ngày, bố đều đặn, cần mẫn in các phiếu bài tập, các dạng bài về cho con làm, làm xong lại nhờ các thầy cô chữa, rồi lại in, lại làm lại. Cứ thế, tập file cứ ngày càng dầy lên, hết tập này đến tập khác. Mẹ thật sự khâm phục bố ở sự tỉ mỉ, cẩn thận, mặc dù đôi lúc cũng cảm thấy hơi hơi bức bối. Chắc con lúc đầu cũng thấy thế nhỉ, nhưng dần dần chắc con cũng nghĩ giống như mẹ, con cũng nhận ra sự nghiêm khắc, chặt chẽ của bố cũng chỉ là xuất phát từ tình yêu và lo lắng cho con mà thôi. Con như con ngựa ngày đầu lắp yên cương, cứ ngúc ngắc cái đầu để phản đối, nhưng rồi sau vẫn chịu vì biết việc thiết lập kỉ cương là cần thiết. Nên mẹ thấy dần dần con cũng chịu học, mặc dù bài vở bố mang về và các kiến thức các thầy cô truyền đạt 10 phần, thì con mang tâm lý chống đối của tuổi teen, vừa nhận vừa vung vít chỉ được 5 phần. Nhưng bố và các thầy cô giáo đều rất kiên nhẫn, cứ cố gắng lấp đầy, từng chút một kiến thức cho con. 

Bây giờ sau khi thi xong nhìn lại, tài liệu bố in mang về cho con cả một tập thật là dầy. Rồi con may mắn gặp được  các thầy cô nhiệt tình, tâm huyết, đã truyền đạt và bồi đắp cho con, từng chút một những kiến thức bị hổng, bị trống. Thực sự nhìn lại quãng đường đua nước rút vừa rồi mẹ mới thấy thật căng thẳng. Không chỉ bố mẹ, các thầy cô giáo lo cho con, mà cả ông bà cũng như tham gia cuộc thi cùng con vậy. Ông bà cũng lo lắng, theo sát từng bước tiến triển của con mỗi ngày.

Kỳ thi của con đến, bố và mẹ lại được quay lại với bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào tuổi 15, 16, từ “Hoàng Lê nhất nhống chí, Chuyện người con gái Nam Xương, Đồng chí, Bài thơ về tiểu đội xe không kính….”, rồi “Bảy hằng đẳng thức đáng nhớ, hệ thức Viet, bài toán công việc, vận tốc…” và cả đến “chiến dịch Điện Biên Phủ , Chiến tranh cục bộ, Chiến tranh đặc biệt, Việt Nam hoá chiến tranh, , chiến dich Mậu Thân, Chiến dịch Hồ Chí Minh…”. Còn môn ngoại ngữ là tiếng Nhật, chắc chắn là bố mẹ và con không có tiếng nói chung rồi, vì con đã lựa chọn cho mình con đường riêng với ngôn ngữ nằm ngoài khả năng bố mẹ có thể hỗ trợ, nhưng rất may mắn, các cô đồng hành cùng con cũng vẫn là những cô giáo tuyệt vời và tâm huyết nhất.

 

Mẹ nhớ là chỉ cách đây ba tuần thôi, trước kỳ thi của con vài ngày, ngồi ăn cơm, bố nói “hình như năm nay không thấy hoa phượng, không thấy tiếng ve kêu thì phải”. Nghe thì có vẻ buồn cười vì hoa phượng nở và tiếng ve kêu là quy luật của tự nhiên mỗi khi hè về, kỳ thi đến. Nhưng riêng với bố mẹ năm nay thì sắc phượng, tiếng ve dường như bị tạm bỏ qua một bên. Mẹ tin chắc rằng, cảm nhận này không chỉ của riêng bố mẹ đâu, mà là cảm nhận giống nhau của rất nhiều thày cô giáo, các bác phụ huynh, đặc biệt là trong kỳ thi đặc biệt của 2k6 đấy.

Từ trước đến giờ, ở các cấp học tiểu học và THCS, con học ở đâu, trường nào, đều do bố mẹ lựa chọn theo các tiêu chí phù hợp với gia đình, theo ý kiến bố mẹ. Chỉ có từ cấp học sắp tới này, thì chính con phải là người lựa chọn con đường đi tiếp theo của mình. Bố mẹ muốn con được thử sức mình, được cọ xát và quan trọng là phải làm hết sức mình. Nếu con đã làm hết sức mình rồi thì kết quả sau này có như thế nào cũng không quan trọng nữa.

Điểm số cao hay không, không quan trọng, bố mẹ cũng không so sánh với ai, cũng không đặt nặng con phải học trường công hay trường tư, mà bố mẹ hạnh phúc vì như vậy là con đã trưởng thành hơn, vượt qua chính con của ngày hôm qua. Con đã chiến thắng và vượt lên chính bản thân mình với sự trợ giúp và đồng hành của các thày cô giáo hết sức tâm huyết với con trong cả một chặng đường dài và cả trên chặng đua nước rút vừa qua.

Bố mẹ hy vọng, con đã bắt đầu trưởng thành, biết suy nghĩ phần nào về đúng sai, điều nên và không nên làm, luôn ghi nhớ đến lòng biết ơn nhé, ông bà và bố mẹ vẫn nói với con về điều này. Với trải nghiệm cuộc sống, bố mẹ tin chắc rằng người luôn có lòng biết ơn sẽ là người hạnh phúc nhất đấy.

            Đây là cuộc thi thực sự cam go, nhưng cũng mới chỉ là cuộc thi đầu tiên, sẽ còn rất nhiều thử thách  nữa trong tương lai. Nhưng mẹ tin cuộc thi lần này sẽ là cuộc thi đầu đời đáng nhớ nhất đối với con, đánh dấu mốc một bước trưởng thành vượt bậc của con. Nó sẽ là hành trang theo con suốt chặng đường còn lại, và mẹ tin con trai mẹ sẽ luôn thành công!

 

Nguyễn Thị Hồng Thu - Phụ huynh học sinh Nguyễn Quốc Bảo Khánh lớp 9A3

 

 

 

 


Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh