Trang chủ Tin tức - sự kiện

Cảm xúc tháng 5

04/05/2020

Tùng ..tùng..tùng, lâu lắm rồi chúng tôi mới được nghe âm thanh quen thuộc này. Đã hơn 4 tháng trôi qua kể từ tháng 1, không chỉ riêng gì với Viêt Nam mà còn với tất cả mọi quốc gia trên toàn thế giới đang bị đe dọa bởi một con virut tuy nhỏ bé nhưng lại vô cùng nguy hiểm, ác độc  - Corona hay còn được gọi là COVID -19. Mọi hoạt động, công việc thường ngày của hầu hết các tầng lớp trong xã hội đều bị đình trệ, hoãn lại, biết bao sinh mạng con người đã bị cướp đi, gây tổn thất lớn, nghiêm trọng đối với sự phát triển của một quốc gia. Và lứa học sinh chúng tôi không phải là 1 ngoại lệ trong số đó. Mọi người thường thường nói vui với nhau rằng: “ Có lẽ , đây là kỳ nghỉ tết dài nhất lịch sử các cô, các bác nhỉ ?”. Quả thật, mọi sự việc đến và xảy ra không ai có thể biết, lường trước được, vậy nên cách tốt nhất cho mỗi người là trang bị cho mình một sức khỏe  tốt, một nền tảng kiến thức đầy đủ để áp dụng và đối đầu với nó. Và sau những chuỗi ngày nghỉ dài đằng đẵng gặp biết bao khó khăn, phải đối đầu với dịch bệnh nguy hiểm, “ngày đầu tiên đến trường” của lứa học sinh chúng tôi không biết sẽ diễn ra như nào nhỉ?

Hôm nay – “ 4/5”, là ngày đầu tiên học sinh ở thủ đô Hà Nội trở lại trường, trở lại lớp. Tuy là “ngày đầu tiên đi học" nhưng ý nghĩa của nó lại không giống với lời ca dịu dàng của nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Thiện đâu nhé! Ngày hôm nay còn đặc biệt hơn thế nhiều! Những ngày học trực tuyến trôi qua, chỉ được nghe những lời giảng tha thiết, quen thuộc của thầy cô qua màn ảnh nhỏ hay gặp bè bạn qua những cuộc học nhóm online trong bầu không khí ngột ngạt, khó chịu thì giờ đây bầy chim non chúng tôi lại ríu rít, nô nức để quay lại, bắt nhịp với môi trường học tập cũ. Từ tối hôm qua, tôi như cô bé lớp 1 mới lớn, háo hức, rạo rực và khó ngủ. Như thường lệ tôi nằm ôm lấy mẹ, trong đầu tôi bắt đầu nghĩ ra những cảnh tượng thú vị sẽ diễn ra trong ngày mai. Tôi dậy thật sớm, chuẩn bị quần áo, sách vở và mang theo khẩu trang rồi được mẹ đưa tới trường. Vừa bước dưới xuống xe, tôi gặp các thầy các thầy giám thị, cùng với các cô giáo bộ môn khác đang đứng ngay sau phía cổng trường để đo, kiểm tra thân nhiệt cho học sinh. Vẫn là bộ áo dài giản đơn ấy, cô Dung – giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, ân cần như một cô bác sĩ hỏi han và đo thân nhiệt cho tôi. Xong, tôi bước nhanh lên lớp , lớp học học chính của tôi được chia thành 2 nhóm, mỗi nhóm chỉ có hơn 20 bạn. Tôi học ở nhóm 1. Trước khi vào trong lớp học, tôi ghi lại nhiệt độ mà cô vừa đo cho tôi vào một tờ giấy nhỏ được dán trước cửa  và sát khuẩn tay, đó là điều cần thiết ngay lúc này mà mỗi học sinh phải làm, học sinh chúng tôi tự ý thức được điều đó. Lớp học thật sạch sẽ, gọn gàng. Tôi vui mừng khi được gặp lại bạn bè, trò chuyện tíu tít, cười rôm rả. Chúng tôi ai nấy cũng đều ngồi 1 mình một bàn, giữ khoảng cách đúng quy định và luôn luôn có khẩu trang theo mình. Đến giờ, cô lên lớp phổ biến cho chúng tôi những quy định trong lớp học mà chúng tôi phải tuân theo trong những ngày đi học vẫn còn dịch bệnh này. Cô hiệu trưởng cũng đi từng lớp, quan tâm nhắc nhở giáo viên, học sinh hết mực chu đáo. Không chỉ riêng gì  với đội ngũ giáo viên trong nhà trường mà còn với tất cả các bậc phụ huynh cũng rất hợp tác, chuẩn bị cho con em mọi tư trang cần thiết, quan trọng như khẩu trang, nước rửa tay, bình nước cá nhân, bình xịt khuẩn … để công tác phòng tránh dịch diễn ra thuận lợi, tốt hơn bao giờ hết.

Một năm  với biết bao những biến động khó lường, có rất nhiều điều mà cô trò chúng tôi còn ấp ủ, chưa làm được. Sẽ còn khó khăn và thử thách hơn nữa  với những học sinh cuối cấp như chúng tôi. Nếu không có dịch bệnh, có lẽ giờ này chúng tôi đang trải qua kì thi cuối cùng trong những năm THCS và những kỉ niệm đẹp ở ngôi nhà thứ 2 - Thăng Long. Nàng hạ đã đến, sắc vàng, hương thơm của cây giáng hương trong sân trường đã nổi bật một góc trời , rồi tiếp theo nữa sẽ sắc đỏ rực của phượng, sắc xanh tươi tốt của bàng. Ngày đầu tiên đi học ý nghĩa và có lẽ đặc biệt nhất trong quãng đời học sinh của chúng tôi. Không biết nói gì hơn, chỉ biết chúc cho các thầy cô và các bạn học sinh có sức khỏe thật tốt, tuân thủ đúng quy trình phòng bệnh để hoàn thành năm học với một kết quả đẹp nhất. Đặc biệt với các bạn học sinh cuối cấp sẽ trải qua kì thi vô cũng quan trọng và có ý nghĩa cho chặng đường học tập và rèn luyện tiếp theo của cuộc đời mình. Chúc các bạn thành công ! Chúc đại gia đình Thăng Long những điều tốt đẹp nhất!

Phương Linh - 9A1

Tạm biệt một kì nghỉ dịch bất thường, học sinh chúng tôi đi học trở lại. Dù đã được cô giáo chủ nhiệm phổ biến trước những qui định giãn cách, tôi vẫn cảm thấy hồi hộp lo lắng. Tối hôm trước có lẽ vì háo hức mong chờ quá mà ý định ngủ sớm, chuẩn bị tinh thần thật sảng khoái của tôi chẳng thể thực hiện được. Những suy nghĩ về ngày mai như những con bướm bay lượn rộn ràng trong trí óc tôi để cuối cùng tôi thiếp đi lúc nào không hay .
Bước trên con đường tới trường quen thuộc bỗng nhiên tôi thấy điều gì đó mới mẻ. Tôi thấy mình như quay trở lại những năm tháng lớp 6, khi tôi là cô học sinh bỡ ngỡ trong ngày đầu đến trường. Vì thế mà cảm xúc "nảy nở trong lòng toi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng". Chỉ tiếc rằng đây không phải phải là "buổi sớm mai đầy sương thu và gió lạnh", trời đã sang tháng 5. Cái nắng trong vắt chốc nữa thôi sẽ chói chang cùng những chú ve ngân nga khúc ca yêu đời. Thế rồi ngôi trường Thăng Long dần dần hiện ra. Thực hiện theo những qui định giãn cách của bộ Giáo dục, trường tôi mở bốn cánh cổng khác nhau. Mỗi cánh cổng được qui định rõ ràng cổng nào dành cho học sinh đi xe đạp, cổng nào dành cho học sinh đi bộ. Và thật may mắn khi tôi được đi qua cổng chính. Cánh cổng thiêng liêng đã đóng lại trong mùa dịch giờ rộng mở bao dung, vẫy gọi bao khao khát, ước vọng của học trò.
Qua cánh cổng, tôi bắt gặp hình ảnh những người thầy cô của mình xếp thành vòng cung để đo thân nhiệt cho học sinh. Tôi nhận ra cô Thu Mai dạy Toán lớp tôi, cô Dương dạy Anh và cô Oanh dạy Hoá. Dù các thầy cô đều đeo khẩu trang nhưng chẳng thể che được ánh mắt trìu mến thân thương khi gặp lại học trò. Bằng sự tận tình ngày nào, học sinh chúng tôi từng đứa một được đo thân nhiệt một cách cẩn thận, đứa nào không có khẩu trang thì sẽ được thầy cô phát. Điều ấy làm tôi nhớ tới những nhân viên y tế đang kiểm tra sức khỏe của người dân.
Cái niềm vui sướng khi được gặp lại những người anh em thân thiết khiến tôi không giấu nổi nụ cười sau lớp khẩu trang mà bước từng bước dài nhanh chân lên lớp. Quay trở lại lớp học, ấn tượng của tôi chuyển sang những chai nước rửa tay nhỏ được đặt bên cạnh cửa lớp. Chúng như lời nhắc nhở học sinh về việc phòng tránh dịch bệnh. Thế mới thấy nhà nước ta cẩn thận đến nhường nào. Gặp lại bảng đen thân thuộc, chỗ ngồi thân thương cùng nhóm bạn làm tôi vui đến không thể tả nổi. Vừa gặp lại nhau mà anh em chúng tôi tay bắt mặt mừng, buôn đủ thứ chuyện trong kì nghỉ dịch. Nhưng cái ngày mùng 4 tháng 5 đi qua không chỉ có niềm vui mà cũng đầy bất ngờ như cái tin kiểm tra Toán xẹt qua đầu tôi. Nụ cười trên môi tắt ngấm mà thay vào đó hai chị em tôi ba chân bốn cẳng để mượn điện thoại lớp trưởng mà chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh gọi mẹ. Chẳng là lúc cô thông báo tối qua thì hai chị em tôi đã say giấc nồng. Đến khi đã ngồi yên vị với compa, bút chì, máy tính trong lớp tôi vẫn không cảm thấy hết lo lắng. Quả thực Thăng Long luôn chào đón tôi bằng những bất ngờ! Lần đầu tiên được chuyển lên ngồi bàn đầu, lần đầu tiên được nghe giọng nói thân thuộc của cô một cách trực tiếp, lần đầu tiên được học trong lớp 9E với 26 con người, những lần đầu tiên độc nhất và đặc biệt ấy sẽ được tôi lưu lại trong kí ức thời áo trắng của tôi để sau này khi rời xa mái trường tôi sẽ không quên.
Thế là một buổi học kết thúc, bài kiểm tra cũng diễn ra suôn sẻ nên tôi cùng đám bạn vui sướng ra về. Nắng đã lên,tinh nghịch chạy trên những bậc thang, hành lang, chui qua các ô cửa sổ. Những hàng cây đã bao mùa thay lá như những cái ô khổng lồ vươn cách tay đón nắng hạ, che chở cho học sinh chúng tôi. Những chậu cây, bồn hoa tỏa hương thơm ngát mà lúc sáng đến tôi chưa kịp để ý. Sân trường Thăng Long hiện lên thật lộng lẫy, rực rỡ cùng mặt trời.Trong cái rực rỡ chói chang ấy, lòng tôi bỗng lâng lâng cảm giác hạnh phúc. Vậy là một cuộc hành trình mới lại bắt đầu !

(Phạm Lan Vy – 9E)

“Lần đầu tiên” trong cuộc đời mỗi con người đều là những điều mà ta luôn nhớ. Lần đầu tiên biết đọc, lần đầu tiên biết viết, lần đầu tiên làm việc tốt hay lần đầu tiên ta thất bại đều là những kí ức có thể đẹp hoặc không nhưng đều là những yếu tố hình thành nên ta sau này. Bởi nhờ có “lần đầu tiên” mà ta mới được trải nghiệm, mới rút ra được những bài học quý giá từ đó có những suy nghĩ phù hợp điều chỉnh việc ta đang làm. Hôm nay, ngày 4/5 cũng là “lần đầu tiên” học sinh THCS, THPT và Đại học được đến trường sau chuỗi ngày dài nghỉ dịch Covid 19. Có lẽ vì vậy mà biết bao học sinh háo hức mong chờ, và tôi cũng vậy.

Trước ngày đi học, tôi hồi hộp đến lạ lùng. Cái cảm giác háo hức nôn nao làm sao có thể diễn tả hết: háo hức vì bạn bè, vì thầy cô và cả vì mái trường tôi đã gắn bó suốt 4 năm nữa. Qủa là đối với mỗi con người khi còn đang trong thời áo trắng thì “trường học” luôn giữ một vị trí quan trọng trong tim! Buổi tối hôm đó, tôi trằn trọc không sao ngủ được bởi những câu hỏi cứ xoay mãi trong đầu.Liệu trường mình sẽ ra sao đợt nghỉ dịch? Liệu thầy cô và bạn bè sẽ như thế nào? Cố nhắm mắt ngủ mai dậy sớm đến trường nhưng sao chẳng thể. Để rồi chính những thắc mắc đó đã đưa tôi vào giấc và đánh thức tôi sáng hôm sau.

Sớm, ngày 4/5, trời quang và sáng tựa tấm gương soi mặt đất, soi cảnh vật và soi cả tấm lòng học sinh.Tôi dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân xong xuôi, ăn sáng và chuẩn bị mọi thứ kĩ càng đi đến trường.Trên đường đi, cái cảm giác phơi phới từ ngày hôm qua chẳng bớt đi mà cứ dày lên trong tôi. Ôi, con đường thân quen với những hàng quán và cây xanh biết bao lần dẫn tôi đến trường mà sao hôm nay mới đến thề! Ánh nắng từ mặt trời tỏa ra dường như cũng sáng hơn và đẹp đến mê hồn. Tất cả mọi vật vốn gần gũi với tôi mà giờ như thay đổi.Phải chăng vì lòng tôi thay đổi hay chính những sự vật kia đổi thay để chào đón học sinh đến trường?

Từ trong nắng, giữa mây trắng trời xanh, ngôi trường Thăng Long yêu dấu -mái nhà thứ hai của tôi dần hiện lên. Tôi đã xa mái nhà này hơn hai tháng rồi nên rất nhớ mà nhanh chân bước về. Để thực hiện quy định giãn cách của chính phủ mà trường tôi mở tới 4 cổng cho học sinh đến và ra về. Với những qui định chặt chẽ như vậy, trước khi bước vào trường tôi đã được các thầy cô giáo đo thân nhiệt rồi rửa tay sát khuẩn trước khi vào lớp. Gặp lại những ánh mắt trìu mến của thầy cô, nhìn những đôi bàn tay thân thương quen cầm phấn mà giờ cầm thêm cả máy đo thân nhiệt, trong tôi vừa thấy vui mà cũng thấy thương các thầy cô quá. Thăng Long đã chào đón tôi một cách thật đáng yêu!

Bước vào lớp, ấn tượng trong tôi đổ về từng cái bàn, cái ghế và cả tấm bảng đen. Những tưởng sau một thời gian dài không sử dụng thì chúng sẽ bụi và cũ hơn. Nhưng không, tất cả đều sạch sẽ và trông như mới. Điều đó càng làm tôi biết ơn các thầy cô giáo và các bác nhân viên trong trường làm sao! Không chỉ vậy, tôi còn được gặp lại những người bạn thân của mình. Cái Linh, cái Ly rồi cái Lâm-chúng nó chẳng thay đổi gì sau đợt nghỉ dịch nhưng do nhớ chúng nó quá mà vừa mới gặp, bọn tôi đã vui mừng lao vào nhau chuyện trò. Tuy mỗi đứa ngồi một bàn nhưng điều đó chẳng thể ngăn những câu đùa cùng nụ cười của chúng tôi. “Tùng tùng tùng” – tiếng trống trường quen thuộc ngân vang, cô chủ nhiệm bước vào lớp và chúng tôi bắt đầu đứng trang nghiêm thực hiện lễ chào cờ. Vẫn là lễ chào cờ mà sáng nào chúng tôi cũng thực hiện nhưng có lẽ do được tổ chức trong lớp sau đợt nghỉ dịch dài mà lòng tôi bỗng rộn ràng đến lạ. Khi lễ kết thúc, cả lớp ổn đinh chỗ ngồi cũng là lúc cô chủ nhiệm của tôi cất tiếng nói phổ biến chương trình học năm nay. Ôi, chất giọng hơi khan đầy thân quen ấy đã luôn bên tôi suốt bốn năm trời mà cứ nghĩ sắp đây thôi tôi sẽ phải rời xa mà lòng xúc động nghẹn ngào khôn nguôi.

Ngày quay trở lại trường sau đợt nghỉ dịch tuy ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn một tiếng rưỡi nhưng đã mang lại cho tôi biết bao xúc cảm tuyệt vời. Mới lạ có,thân quen có, vui sướng có mà xúc động cũng có luôn. Ôi Thăng Long thật kì diệu khi đã tặng tôi biết bao điều quí giá trong ngày đầu tiên quay lại trường. Những khoảnh khắc đó tôi sẽ chẳng thể nào quên mà luôn trân trọng và nhớ mãi. Buổi sáng đầu tiên tôi đến trường sau đợt nghỉ dịch như thế đấy!

(Phạm Lan Phương – 9E)


Tác giả: Học sinh THCS Thăng Long
Nguồn:http://c2thanglong.edu.vn/ Copy link
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 0/5 trong 0 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh