Tôi đã được trải nghiệm vô cùng nhiều các chuyến đi tham quan nhưng chuyến đi mà khiến tôi nhớ nhung, muốn tìm lại cảm giác ấy chính là lần đi tham quan tại Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam hồi tôi học lớp năm.
Đây là chuyến đi cuối cùng khi chúng tôi còn là học sinh Tiểu học . Sau lần tham quan đó, chúng tôi đã bước đến một bầu trời mới nên tôi vẫn mãi muốn tìm lại cảm giác đó
Khởi đầu, chúng tôi đã có mặt ở lớp rất sớm vì háo hức, bảy giờ sáng , chúng tôi di chuyển lên xe buýt để đi đến Bảo tàng lịch sử Việt Nam để tham quan. Trên xe, không khí lúc nào cũng vui vẻ, háo hức. Mọi người cùng nhau nghe , cùng hát những bài hát hay. Sau khoảng 30 phút di chuyển, chúng tôi đã đến nơi, khung cảnh choáng ngợp hiện ra trước mắt tôi, một bảo tàng đồ sộ, tuy đã từng nhìn rất nhiều lần qua ti vi, điện thoại nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bất ngờ với sự hoành tráng của nó. Trước tiên, chúng tôi được anh hướng dẫn viên dẫn đi xem những cỗ xe tăng đã giúp ích chúng ta bảo vệ đất nước khỏi thực dân Pháp thời chiến tranh. Mỗi cỗ xe tăng sẽ có một số khác nhau mỗi cỗ xe tăng đều đồ sộ, được làm sắc nét từng mi li mét. Sau khi ngắm những cỗ xe xong, chúng tôi sẽ đến với thứ nổi bật nhất ở ngoài bảo tàng: những xác máy bay được xếp chồng lên nhau, những mảnh máy bay nhìn như những tấm sắt nhưng sao ta có thể tưởng tượng được nó ở hình dạng nguyên vẹn hoành tráng đến đâu. Sau khi tham quan và chụp những tấm ảnh tập thể lớp cuối cùng thật đẹp, chúng tôi bước vào bên trong bảo tàng, bên trong bảo tàng có rất nhiều phòng để trưng bày các vật ở từng thời kỳ. Chúng tôi bước vào phòng trưng bày trận đánh quân Mông Cổ trên sông Bạch đằng do anh hùng Trần hưng đạo chỉ huy trước, xem được những chiếc cọc gỗ và tính toán thủy triều sẽ rút vào lúc nào tôi mới thấy người Việt chúng ta rất dũng cảm, thông minh, dám nghĩ dám làm. Bước sang phòng tiếp theo, là phòng trưng bày các gia đình, thế hệ ngày xưa sống như nào, tôi cảm giác rất thương vì có những bữa cơm họ còn không được một miếng thịt, có những hôm may mắn lắm thì một miếng thịt ba chỉ nhỏ chia cho bốn người trong gia đình. Họ ăn cơm thì thiếu nên trong mâm cơm lúc nào cũng phải có ngô, sắn. Những đứa trẻ bị bệnh đậu mùa đối với chúng ta thì chỉ cần uống thuốc, xông hơi bằng lá và đi bệnh viện nhưng thời đó thì làm gì có thuốc mà bôi, tiền đâu mà đi bệnh viện. Có những đứa trẻ đã phải bỏ mạng vì căn bệnh tưởng trường không có gì đáng lo đó. Tiếp theo tôi di chuyển sang phòng ở thời kỳ chống lại thực dân Pháp của công dân Việt Nam chúng ta ngày xưa. Ngay khi vừa bước vào phòng thứ tôi nhìn thấy là màn hình mô phỏng trận chiến Điện Biên Phủ năm 1954, cả lớp tôi không ai là không say mê và không thể thoát ra được, Trận chiến vô cùng căng thẳng những chiến sĩ cả hai bên đều nằm xuống, những gia đình mất đi người cha cũng như nhà mất nóc, những vụn súng, viên đạn đều mang theo vết máu đỏ chỉ vì chiến thắng. Còn cả những đứa trẻ, đang yên đang lành thì bom đạn rơi xuống, Phải di cư đi xa cha mẹ, có những đứa trẻ may mắn thì được các chiến sĩ thấy và mang đi cùng và để lại ở làng khác nhận nuôi, không máu mủ, huyết thống nhưng mà con dân làng vẫn vui vẻ nhận nuôi. Cuối cùng, chúng tôi đi vào phòng quan trọng nhất, phòng trưng bày tất cả các lịch sử triều đại đã qua của Việt Nam. Có những họ Nguyễn, Trần,… Sau khi xem xong. Chúng tôi chụp một tấm ảnh tập thể rồi di chuyển ra ngoài. Trước khi di chuyển về nơi khác tôi nhìn lại bảo tàng một lần và mong rằng sẽ được quay trở lại thêm nhiều lần nữa để khám phá thêm nhiều điều thú vị và hay hơn.
Sau chuyến đi đó, chúng tôi phải thi cuối kỳ, năm năm cấp một trôi qua thật nhanh, chúng tôi đã bước vào cấp hai, mỗi người học một lớp, một trường nhưng chúng tôi vẫn mãi coi nhau là gia đình. Tôi đã nhận ra phải lưu giữ kỉ niệm để sau này không tiếc.