Trang chủ Tin tức - sự kiện

Chuyến về thăm quê tôi nhớ mãi

08/11/2025
Lần đầu về thăm quê của tôi là cả một trang ký ức tuổi thơ tươi đẹp. Tôi không thể nào quên được những trưa hẻ oi ả, những cơn mưa ngập nước nơi quê hương Nghệ An.
Tôi vẫn nhớ lúc đi tàu, tôi được leo lên cái giường nằm trên cao và ngắm nhìn xe cộ, cùng những phương tiện giao thông lướt nhịp nhàng qua ô cửa sổ vuông giữa ca bin. Tôi thích đi tàu hỏa lắm, thích cái cảm giác được ngủ lắc lư như đang nằm trên võng. Trong khi đó, con tàu vẫn đang xuyên qua màn đêm mát lạnh. Sáng hôm sau, tàu chưa tới ga nhưng tôi đã dậy thật sớm. Tôi ngắm nhìn bình minh từ ô cửa của hành lang trên toa tàu. Thi thoảng, vài con trâu con bò lại xuất hiện với phong cách đủng đà đủng đỉnh.
Xuống tàu, trước khi về nhà tôi được bố mẹ đưa đi ăn một món đặc sản của Nghệ An, đó là súp lươn. Phải khen ngợi rằng bát tôi ăn rất ngon. Vị lươn đậm đà nhưng không quá ngọt, quá ngấy. Súp lươn nóng hổi ăn kèm với bánh mỳ hoặc bánh mướt thật đúng là “cặp đôi” hoàn hảo.
Để về tới nhà cụ ở quê, tôi còn phải di chuyển tiếp bằng xe ô tô từ ga tàu chừng gần 20km nữa. Ngày tôi về thăm quê, cũng là mùa sen nở. Tôi mở cửa ô tô, một mùi hương phảng phất dịu dàng quen thuộc báo cho tôi biết đã gần tới nơi…ấy chính là mùi của hoa sen. Nhà của cụ tôi nằm trên con đường dẫn tới quê nội Bác Hồ ở Làng Sen. Con đường rộng rãi, sạch đẹp nằm giữa những con kênh nhỏ uốn lượn được trải lớp thảm xanh mát tô điểm trên đó là những bông sen đang vào mùa.
Về tới nhà lá lúc tôi thoải mái và vui nhất vì được gặp cụ, gặp các ông bà, các cậu, các dì. Cụ tôi đã ngoài một trăm tuổi, dù không đi lại được nhiều nhưng biết có con cháu về, lúc nào cụ cũng nở một nụ cười hiền vì phấn khởi.
Những ngày sau đó, tôi được cậu dẫn ra cánh đồng trước nhà chơi. Những bông lúa còn xanh nhưng đã hơi chùng xuống, lộ rõ vẻ nặng nề. Cậu còn đưa tôi ra bãi cỏ giữa đồng bắt dế về chơi rất vui.
Hôm sau, trời vừa sáng, tôi đã vào làng rủ em họ đi câu cá. Hai đứa, tay xô tay chậu tay cần, vừa đi vừa huýt sáo. Trưa về, trong xô đã đầy ắp những con cá rô đen bóng còn đang giãy đành đạch một cách khỏe mạnh. Hôm đó, cả nhà được ăn một bữa cá rán giòn thơm phưng phức.
Hè về, ngoài việc đi câu hay ăn uống chạy nhảy cũng là lúc lũ trẻ tập hợp đi thả diều. Em họ tôi sắm con diều to, đẹp nhưng nó bảo là diều này vẫn còn rởm. Ra đến giữa đồng, nó dong diều lên cao, gặp gió mạnh thì diều vừa “thổi sáo” vừa kéo lê thằng cu giật lên giật xuống, từ vũng lầy này tới vũng lầy kia, cảm giác như nó cũng có thể bay lên trời cùng con diều. Nhìn thằng cu vừa vất vả, vừa tội nghiệp mà tôi vẫn không thể nhịn cười.
Buổi tối là khoảng thời gian tôi thích nhất. Trời tuy nóng, nhưng thi thoảng vẫn có vài cơn gió mát thổi qua tai như thì thầm kể những câu chuyện của bình dị của làng Sen quê tôi. Dưới ánh đèn sáng trưng, tôi và gia đình cùng đi dạo, kể chuyện và chơi nhiều trò chơi thú vị. Chạy nhảy cả ngày, nên tối nào leo lên giường là anh em chúng tôi cũng ngủ say tít.
Những ngày cuối cùng ở lại quê là “tiết mục” đi thăm đền Chung Sơn. Ngôi Đền khang trang, rộng rãi, nằm ngay trước rừng thông, trên núi Chung hùng vĩ. Thăm xong ngôi Đền, cả nhà tôi, cùng nhau rảo bước vào Núi Chung. Những chiếc lá thông rơi đan vào nhau tạo thành một tấm thảm vàng cứ dày lên cùng năm tháng. Dưới lớp thảm ấy là một hệ sinh thái bí ẩn: kiến có, mối có hay thậm chí là cả thế giới những con bọ. Đi dưới rừng thông mà chúng tôi ngỡ như đang đi dưới một cái ô xanh khổng lồ với những âm thanh xào xạc, vi vút.
Chẳng mấy chốc, ngày chia tay cũng đến. Cả nhà tôi cùng cụ và các ông bà, các em họ tôi nữa, ai cũng bịn rịn, lưu luyến. Nhất là cụ, đôi tay cụ cầm lấy tay tôi rưng rung: mai mốt học giỏi rồi lại về chơi với cụ con nhé…
Cả nhà tôi lên tàu trở về thành phố. Dù hơi buồn nhưng tôi đã được bố mẹ chiêu đãi cốc mì tôm và trứng luộc nóng hổi trên tàu. Trải nghiệm thú vị ấy đã làm tôi nguôi ngoai phần nào sự lưu luyến, tôi quay trở lại với niềm háo hức được ngủ trên con tàu vẫn đang xình xịch tiến về phía trước. Tôi nhắm mắt lại, một loạt hình ảnh của chuyến về thăm quê hiện lên cùng cảm xúc thích thú, những niềm vui, những kỷ niệm đẹp, cùng những tình cảm chân thành của mọi người dành cho tôi nữa….chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên…
 
Học sinh Phạm Thành An Lớp 6A2 – Năm học 2025 - 2026 - Trường THCS Thăng Long
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 24 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh