Trang chủ Tin tức - sự kiện

Cô giáo dạy Văn yêu quý của tôi

18/11/2025

       Trong hành trình dài đằng đẵng của cuộc đời , đối với mỗi học sinh, mái trường luôn là nơi lưu giữ biết bao kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thanh xuân tươi đẹp. Đó là kí ức của từng trang sách, của câu chuyện về lũ bạn thân thương và đặc biệt là thầy cô.
       Thăng Long khi ấy chỉ là nơi tôi bước đi - khi tôi còn lạ lẫm từng bước chân vào ngôi trường mới, một môi trường hoàn toàn xa lạ, lạ lẫm . Cánh cổng cấp 2 quá đỗi khác lạ với những gì tôi nghĩ, một nơi mà bạn bè, thầy cô và cảnh vật hoàn toàn khác, và một hành trình cũng khác - một hành trình mà đến bây giờ, tôi vẫn ngỡ là giấc mơ. 
       Tôi còn nhớ, căn phòng ở góc cuối hành lang tầng 1, khi ánh nắng sớm mai trải dài trên ô cửa sổ lớp học, trên tán phượng còn đang đỏ nốt những ngày cuối hè, tôi gặp cô. Cô Nguyễn Thị Thu Hương, là cô giáo dạy Văn của chúng tôi. Cô chẳng có gì khác lạ, bình thường như tất cả các giáo viên. Cái tôi ấn tượng với cô là mái tóc xoăn, nụ cười phúc hậu và sự ân cần của cô. Buổi học đầu tiên, cô đã cho chúng tôi làm một bài kiểm tra - một bài kiểm tra đã thay đổi hoàn toàn tương lai của tôi. Tôi chưa bao giờ giỏi và yêu Văn, thậm chí còn ghét cay ghét đắng cái môn học ấy. Bởi, tôi chưa từng giỏi nó, cũng chưa từng muốn tiếp cận sâu hơn với nó. Bài kiểm tra ấy, tôi làm hết sức sơ sài. Khi trả điểm, tôi được 8, một con số mà đối với nhận thức của một đứa trẻ lớp sáu thì là không cao cũng chẳng thấp. Thế nhưng, cái đặc biệt là cô lại nói với tôi rằng: “Cô thấy con viết được”. Một câu khen ngợi, hay có thể là một lời động viên, tôi không biết, nhưng đối với tôi, đó là một nguồn động lực to lớn. Tôi bắt đầu học Văn, không còn ghét nó nữa. Dù vậy, nhưng bước đầu, môn này cũng chỉ là ổn, chẳng cao chẳng thấp, cứ như vậy. Điều làm tôi càng hoài nghi về chính năng lực của mình hơn nữa là khi tôi tham gia kì thi học sinh giỏi - một bước ngoặt quá đỗi lớn lao với tôi. Kết quả thì, tôi điểm chẳng cao, cũng chẳng được giải, cũng chẳng vinh quang gì. Tôi đã rất thất vọng, cũng đã thực sự muốn bỏ cuộc. Thế nhưng, cô lại đến và an ủi tôi, bảo tôi tiếp tục cố gắng. “Có công mài sắt có ngày nên kim”, nhờ cô mà tôi mới thấm thía cái câu nói ấy. Dưới sự động viên, khích lệ ấy của cô, tôi vẫn tiếp tục cố gắng và cuối cùng cũng đã gặt hái được những điều mà tôi chưa từng nghĩ đến. Dù, cô luôn nghiêm khắc, luôn chặt tay với học sinh. Thế nhưng, đối với tôi, cô luôn là một cô giáo ân cần và nhân hậu. Tuy vậy, đến năm lớp 8, cô đã nghỉ hưu, để lại một khoảng trống mênh mông trong tôi. Từ đó, tôi cũng ít gặp cô hơn, nhưng tôi vẫn luôn nhớ và yêu cô tha thiết.

   Chế Lan Viên từng nói: “Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở/Khi ta đi, đất bỗng hoá tâm hồn!”. Đối với tôi, những người ta gặp không một ai là ngẫu nhiên. Vậy nên , tôi luôn trân quý những người mà tôi gặp - đặc biệt là cô, người đã cho tôi một lối đi đúng cho mình.

Trần Hoàng Gia Linh
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 5/5 trong 4 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh