Gửi giáo viên chủ nhiệm của tôi
09/11/2025
Thời điểm này, trong lòng tôi là biết bao cảm xúc lưu luyến, bồn chồn khôn tả, ánh mắt bất giác như muốn níu kéo một chút thời gian còn lại, những tiếng nói thân thương bịn rịn như không muốn rời xa. Tất cả những xúc cảm ấy tuy khó nói thành lời nhưng nó là kỷ niệm không thể nào quên, bởi nó được lưu giữ ở trong trái tim mỗi học trò, một cảm giác biết ơn và trân trọng.
Những năm cấp hai của tôi có một giáo viên rất tuyệt vời, nhưng tôi không muốn viết về cô như là một người nghiêm nghị hay tỉ mỉ với học trò đâu. Bởi vì cô trong lòng tôi rất đặc biệt. Lần đầu tiên gặp cô là vào một ngày thu không quá lạnh mà đầy nắng ấm với một trái tim đầy lo lắng của một học sinh lớp 6, trong lòng đặt nhiều dấu hỏi về giáo viên chủ nhiệm mới của mình “Không biết cô mình như thế nào? ra làm sao?”, tất cả nhưng câu hỏi ấy cứ cuốn đến như một con sóng dữ dội làm toàn thân tôi lo lắng dữ dội khôn nguôi. Thế nhưng đến khi gặp được cô rồi, ôi chao mới thấy những câu hỏi trong lòng thật không đáng bận tâm. Cô giáo tôi tên là Nguyễn Thúy Hằng, cô rất trẻ, là một người thẳng thắn và dễ gần, rất vui vẻ nhưng quan trọng là tôi rất thích cô. Bởi vì sao à, tôi cũng không biết chắc nữa chỉ là do cảm giác trong tôi muốn vậy thôi, để rồi thời gian sau này cũng chứng minh rằng cảm giác lúc ấy tôi là hoàn toàn chính xác. Cô Hằng không giống các cô giáo khác, không tỉ mẩn cũng chẳng được cẩn thận vì cô tôi rất hay quên, đừng bảo là những thông báo quan trọng, chỉ cần là những chuyện nhắc lúc năm phút trước năm phút sau cô đã quên luôn được rồi. Lớp cứ chuyện gì hay chúng tôi có hư thế nào thì mình cô cũng xử lý được tất. Cô Hằng có lúc như siêu nhân lại cũng có lúc giống như cô tiên bước ra từ câu chuyện cổ tích, cứ bao dung hiền hậu, cứ tinh tế nhẹ nhàng mà in sâu dấu ấn trong lòng chúng tôi. Để rồi mỗi cá nhân lớp A8 lại tự nhủ lòng mình, phải biết thương cô hơn.
Còn về cá nhân tôi thì lại học được rất nhiều điều từ cô Hằng. Phải chăng những năm lớp 6,7 vì là lớp trưởng nên tôi cũng gần cô, học được cách xử lý vấn đế một cách lý trí thay vì khiến trách thì giải quyết bằng hành động, hiểu được tình thương của một người giáo viên với những người học sinh bé nhỏ của mình không tự nhiên mà có. Ngày hôm ấy tôi còn nhớ rõ khi nghe tin tôi chuyển trường, cô không nói gì với tôi cả, cô chỉ nhìn tôi khóc mà kiềm nước mắt của mình để tôi bớt đau buồn. Rối đến năm lớp 8 khi nghe tin tôi muốn quay về dù không biểu hiện gì nhiều nhưng áy mắt ấy tôi cũng thế thấy được một sự hài lòng vui vẻ khó thốt thành lời. Dù những năm tháng trôi qua thì tập thể lớp A8 chúng tôi vẫn luôn may mắn khi có một người giáo viên tận tâm đứng sau săn sóc và nhắc nhở, cái cảm giác khó quên ấy làm sao tôi quên được.
Cô à, sau này bốn năm học cấp hai của con trôi qua, vẫn nhủ thầm “có một người giáo viên như cô Hằng là niềm may mắn là hạnh phúc cả đời”, vậy nên con cũng không biết nói gì chỉ biết cảm ơn cô thôi. Hành trang người giáo viên là tình cảm sâu đậm trong lòng học trò, con tặng cô, cô nhé, còn kỉ niệm về cô học trò nhỏ “đáng yêu” này cô cũng không thể quên đâu!
(Phạm An Nhiên lớp 8A8)
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 252 đánh giá