Có những chuyến đi không chỉ là xách ba lô lên và đi – mà là hành trình để trái tim được thảnh thơi, để đôi mắt ngập trong màu xanh, để vị mặn của biển len nhẹ vào ký ức. Với tôi, Hạ Long là một nơi như thế – không ồn ào, không vội vã, chỉ có thiên nhiên bao la và những khoảnh khắc dịu dàng, khiến người ta muốn ở lại lâu hơn một chút.
Cả nhà tôi đã có một chuyến đi nghỉ dưỡng thật tuyệt vời, Sáng sớm, khi ánh mặt trời còn lấp ló, mình thức dậy với lòng háo hức như một đứa trẻ chuẩn bị bước vào chuyến phiêu lưu đầu đời. Sau bữa sáng nhẹ nhàng nhưng đủ đầy, cả nhóm lên đường – mang theo nụ cười, hành lý, và một trái tim rộng mở.
Con đường dẫn vào thành phố Hạ Long trong trẻo lạ kỳ – trời xanh, gió nhẹ, và những hàng cây ven đường như cũng vui lây cùng bước chân người lữ khách. Và rồi, khi xe vừa lăn bánh đến ranh giới của Hạ Long, tôi bất giác thấy tim mình chùng lại. Không phải vì mệt, mà là vì một cảm giác rất lạ – vừa thân quen, vừa mới mẻ. Biển đã hiện ra trước mắt, mênh mông, lấp lánh dưới nắng sớm. Không khí mang vị mặn dịu dàng, gió thổi mơn man như lời chào của phố biển. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân đến Hạ Long không phải là phấn khích, mà là... nhẹ tênh. Như thể mọi lo âu đã bỏ lại ở sau lưng, chỉ còn tôi và những ngày xanh thẳm trước mắt. Sau khoảnh khắc ngẩn ngơ ấy, gia đình tôi nhanh chóng làm thủ tục check-in khách sạn, rồi thả mình xuống chiếc giường êm ái, hít một hơi thật sâu... Biển đã ở ngay gần thôi, chờ ta đến và kể những câu chuyện không lời của sóng và gió.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, cả nhà tôi cùng nhau đi tham quan vịnh Hạ Long. Khi lên tàu, tôi rất háo hức, háo hức vì mong được thấy hòn Đỉnh Hương – Địa danh nổi tiếng được in lên tờ tiền hai trăm nghìn đồng mà chúng ta sử dụng hàng ngày. Tàu rời bến, rẽ sóng đưa tụi mình lướt qua những hòn đảo đá vôi sừng sững – như bước vào một bức tranh thuỷ mặc khổng lồ. Trời cao trong vắt, nước vịnh màu xanh ngọc dịu dàng. Đặt chân lên Ti-tốp, leo lên đỉnh ngắm toàn cảnh Hạ Long từ trên cao – cả bầu trời và mặt nước như tan chảy vào nhau. Cảnh đẹp đến mức chỉ biết thở dài, thả hồn trôi theo gió. Tối ấy, Hạ Long đãi cả nhà tôi một bữa hải sản thật hoành tráng. Cua hấp, mực nướng, sam xào chua ngọt, ngao hấp sả... tất cả đều tươi rói, đậm đà, như chứa đựng cả hồn vía của vùng biển này. Chúng tôi vừa ăn vừa cười nói rôm rả, sóng vỗ nhẹ bên tai, lòng nhẹ bẫng như chưa từng biết đến những ngày mệt mỏi.

Ngày tiếp theo, sau khi đi cà phê xong, gia đình tôi ghé Bảo tàng Quảng Ninh – một khối kiến trúc đen tuyền, huyền bí như một viên ngọc trong lòng thành phố. Bước vào trong là một không gian trầm lắng, nơi kể những câu chuyện về vùng đất mỏ, về con người lam lũ, về những ngày biển cả chưa gọi tên du lịch. Có gì đó rất lắng đọng, rất thật – và rất riêng. Buổi chiều, cả nhà cùng nhau đi dạo bên bãi biển Bãi Cháy. Cát mịn, sóng vỗ nhè nhẹ, trẻ con chơi đùa, người lớn thư thả ngồi ngắm trời mây. Mình ngồi một mình trên cát, nghe gió lùa qua mái tóc, chợt thấy lòng mình bình yên đến lạ – như thể đã bỏ lại mọi xô bồ ở đâu đó rất xa.
Chuyến đi không dài, nhưng để lại rất nhiều dư âm. Là nắng, là gió, là hương vị biển, là ánh mắt lấp lánh của những người thân ruột thịt đồng hành cùng nhau. Và là lời hẹn: nhất định sẽ quay trở lại, để lại được thấy mình nhỏ bé giữa thiên nhiên vĩ đại, và lại được thở thật sâu – giữa một Hạ Long yên ả và mênh mông.