Ngày 30/4/2025 như bao người con đất Việt hướng về Thành phố Hồ CHí Minh, tôi tự hào khi được nhìn lại hành trình tự hào mang tên Việt Nam- hành trình thống nhất đất nước.
Hành trình thống nhất đất nước của dân tộc Việt Nam là một hành trình đầy gian lao, thấm đẫm máu và nước mắt, nhưng cũng rực rỡ tinh thần quật cường, lòng yêu nước cháy bỏng của những chiến sĩ, những người con đất Việt. Ngày 30/4 là một dấu mốc chói lọi trên trang sử hào hùng của dân tộc, là kết tinh của bao tháng năm chiến đấu bền bỉ, của những hi sinh không lời, của những trái tim chỉ hướng về một điều duy nhất đó chính là giành lại độc lập, thống nhất non sông. Để có được ngày ấy, bao thế hệ đã ngã xuống, bao cuộc chiến đã diễn ra, từng tấc đất, từng con đường đều khắc ghi dấu chân người lính, đều thấm đẫm tinh thần kiên trung. Không ai trong họ biết ngày chiến thắng sẽ đến vào lúc nào, nhưng tất cả đều tin rằng, dân tộc này không thể bị chia cắt mãi, đất nước này rồi sẽ về một dải, để mỗi con người Việt Nam không còn phải chứng kiến cảnh đau thương của sự chia lìa.
Sau Hiệp định Genève năm 1954, đất nước bị chia cắt làm hai miền, Bắc và Nam, với hai chế độ chính trị khác nhau. Nhưng trong tim mỗi người con đất Việt, khát vọng thống nhất chưa bao giờ dập tắt. Những chiến sĩ từ khắp mọi miền, từ những làng quê nghèo đến các đô thị phồn hoa, đã đứng lên với một lòng son sắt, đưa non sông trở về hòa làm một.
Trước năm 1975, miền Nam chìm trong khói lửa chiến tranh, mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến sống còn giữa những người chiến sĩ cách mạng và những thế lực kìm hãm khát vọng thống nhất của dân tộc. Những cuộc hành quân xuyên rừng, những con đường đầy gian khổ trên dãy Trường Sơn, những bữa cơm chan nước suối, những đêm dài phục kích trong rừng già, tất cả đã trở thành một phần máu thịt của những người chiến sĩ, trở thành thử thách mà họ sẵn sàng đón nhận, chỉ với một lý tưởng duy nhất: giành lại miền Nam, thống nhất nước nhà. Đường mòn Hồ Chí Minh trở thành huyết mạch nối liền hậu phương và tiền tuyến, nơi biết bao đoàn quân đã vượt qua, nơi những đoàn xe chở lương thực, vũ khí đã đi qua dưới làn bom đạn. Những người lính đã quen với cảnh trời đổ lửa, đất rung chuyển, những cơn sốt rét rừng hành hạ cơ thể, nhưng chưa bao giờ họ chùng bước.Đêm trước những trận đánh lớn, họ ngồi bên nhau, kể về quê hương, kể về những người mẹ nơi hậu phương vẫn đợi thư, kể về những ước mơ bình dị mà họ tạm gác lại để khoác lên mình màu áo lính. Sự gắn kết ấy, tinh thần đồng đội ấy, chính là nguồn sức mạnh để những chiến sĩ vượt qua mọi thử thách, biến gian khó thành ý chí sắt đá, biến đau thương thành động lực tiến lên. Dọc các chiến trường, bao cuộc đấu tranh âm thầm diễn ra, từng chiến dịch đánh địch đã chứng minh rằng, lòng yêu nước và khát vọng thống nhất có sức mạnh lớn hơn bất kỳ loại vũ khí nào.
Rồi mùa xuân năm 1975 đến, khi chiến dịch Tây Nguyên mở màn cho cuộc tổng tiến công, những đoàn quân nối tiếp nhau tiến về các mặt trận, từng thành phố, từng thị xã lần lượt được giải phóng. Những người lính không có thời gian nghỉ ngơi, họ đi mãi, tiến mãi, lòng chỉ hướng về Sài Gòn, nơi sẽ là điểm cuối cùng của cuộc chiến trường kỳ. Những trận đánh lịch sử diễn ra, những cuộc tiến công thần tốc, những chiến thắng giòn giã của quân ta đã làm nên một bản anh hùng ca bất diệt.
Ngày 30/4/1975, đúng 11 giờ 30 phút, thời khắc lịch sử đã điểm. Chiếc xe tăng mang số hiệu 390 và 843 húc đổ cổng của Dinh Độc Lập, dành lại chủ quyền đất nước. Lá cờ của Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam tung bay trên nóc dinh, báo hiệu một chiến thắng trọn vẹn, một giấc mơ đã trở thành hiện thực. Giây phút ấy, những người lính bật khóc, những người dân miền Nam ôm lấy nhau, nước mắt hòa cùng niềm vui sướng. Đó là khi giấc mơ độc lập trọn vẹn trở thành hiện thực sau bao năm tháng đấu tranh đầy gian khổ. Những người chiến sĩ ấy Không tiếc thanh xuân, không quản gian nguy, chỉ nguyện bảo vệ quê hương. Dòng nhiệt huyết chảy trong mỗi trái tim của những người anh hùng đã ôm trọn lấy mảnh đất hình chữ S. Những con người đã tôi luyện mình trong mưa bom bão đạn! Đó chính là biểu tượng của sức mạnh đoàn kết của khát vọng hòa bình và thống nhất của dân tộc Việt Nam chúng ta. Ngày mà dân tộc ta đã viết nên chương cuối của cuộc trường chinh gian khổ, khép lại những tháng năm chia cắt đau thương, để đất nước được nối liền một dải, để mỗi người con Việt Nam được sống trong hòa bình và tự do.
Là một người Việt Nam, tôi luôn tự hào về lịch sử hào hùng của dân tộc, về những chiến công bất khuất của lớp lớp cha anh đã hy sinh vì nền độc lập, tự do. Tôi cảm nhận sâu sắc từng trang sử vàng chói lọi, nơi ghi dấu biết bao gian khổ, mất mát, nhưng cũng rực rỡ tinh thần kiên trung và lòng yêu nước cháy bỏng. Không chỉ những thế hệ ông cha mở đường mà tôi còn tin rằng các thế hệ theo sau, theo sau nữa sẽ luôn tiếp nối tinh thần kiên cường, hun đúc lòng yêu nước và dấn thân cống hiến vì một Việt Nam ngày càng rạng rỡ. Đó không chỉ là trách nhiệm, mà còn là niềm tự hào của mỗi người con đất Việt, để ngọn lửa của quá khứ mãi cháy sáng trong từng bước đi của tương lai!
