Trang chủ Tin tức - sự kiện

Hành trình trưởng thành của tôi

07/11/2024

Chúng ta chỉ sống một lần trong đời,vì vậy hãy luôn sống hết mình, sống một cuộc đời đầy ý nghĩa. Những trải nghiệm thú vị, những chuyến đi kì thú chính là điều làm nên ý nghĩa đối với cuộc đời tôi.Và khi nhìn lại những hành trình đã qua, tôi thấy mình đã học được rất nhiều bài học đắt giá trên con đường hoàn thiện bản thân. Và có một chuyến đi mà có lẽ cả cuộc đời tôi sẽ nhớ mãi, nó như một định mệnh, thay đổi cuộc đời tôi cả về nhận thức, suy nghĩ lẫn hành động.

Đó là vào năm lớp bảy, tôi – một cậu bé thích chơi hơn học. Việc học ở trường tôi chẳng lấy làm mặn mà, tôi luôn nghĩ rằng đó chỉ như một nghĩa vụ vô ích mà cha mẹ đặt ra cho mình để mình có thể làm hài lòng họ. Ngày lại ngày trôi qua, tôi cứ sống với trong cái bóng hào nhoáng mà mình tự tưởng tượng. Khi mùa hạ tới, những thanh âm ríu rít của ve sầu ngày một rõ, hoa phượng đỏ rực cả sân trường, tôi thích lắm bởi không còn phải vùi đầu vào chồng sách vở kia nữa. Nhân dịp nghỉ hè, cả nhà tôi đã sắp xếp một chuyến đi tới Hà Giang. Và đây cũng là chuyến đi tôi sẽ chẳng bao giờ quên.

Cả nhà tôi đã tới mảnh đất Hà Giang xinh đẹp và thơ mộng. Một bầu không khí trong lành, chỉ có tiếng chim hót líu lo, thật chẳng giống như cái không khí bụi bặm,xô bồ và ồn ào của Thủ đô. Quang cảnh nơi đây thật quyến rũ lòng người. Ôi! Cái thời tiết se se lạnh, nhưng cũng thật ấm áp sau cơn mưa rào, nó gợi lên cho tôi cái cảm xúc rưng rưng khó tả khi vừa dạo bước trên con đường đầy sỏi đá của làng Thiên Hương.Tại đây, tôi được gặp và giao lưu những bạn nhỏ vùng cao, chúng rất thân thiện, thật chẳng giống với những đứa trẻ thành phố,dành hầu hết thời gian cho chiếc màn hình mà thờ ơ, vô cảm với mọi thứ. Chơi được một lúc thì mới biết bọn chúng là bốn anh em mồ côi cha từ nhỏ,phải theo mẹ lên nương làm đủ mọi thứ việc, mấy tháng nay do ảnh hưởng của trận bão, mẹ không đủ tiền trang trải cho các anh em nên bèn nghỉ học phụ giúp mẹ.Tôi an ủi bọn chúng, như gieo thêm những tia hy vọng nhỏ nhoi, củng cố thêm niềm tin được tiếp cận với ánh sáng tri thức cho bọn trẻ để rồi lặng người lại, tự hỏi bản thân: Tại sao vậy? Tại sao bọn chúng thì khao khát được đến trường, đến lớp, mình thì sinh ra với đầy đủ mọi thứ, được sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của cha mẹ, vậy mà mình lại phủ nhận tất cả những gì bố mẹ làm cho mình, coi việc học chỉ như một nghĩa vụ mà mình bị ép phải làm? Tôi như hiểu ra điều gì đó.

Sáng hôm sau,cả nhà tôi dạo chơi quanh những thửa ruộng bậc thang. Đúng là chỉ nhìn qua những tấm ảnh thì chẳng biết được những gì kỳ vĩ ở đất nước Việt Nam. Nhìn xuống là những mái nhà đơn sơ, cùng đàn chim ríu rít bay trên bầu trời xanh biếc, tất cả hòa vào tạo nên một bức tranh thiên nhiên thơ mộng làm say đắm lòng người. Tôi bỗng thấy bóng dáng của một người phụ nữ đeo chiếc gùi đầy lúa, chạy lại hỏi thăm thì thật tình cờ, đó chính là mẹ của bốn bạn nhỏ hôm qua. Chúng tôi theo chân bác về mái nhà đơn sơ, gặp gỡ những gương mặt thân quen.Thì ra bác cũng từng là một thiếu nữ xinh đẹp với biết bao những hoài bão, nhưng vì gia đình, vì chính những người con yêu quý của mình, bác đã tạm gác lại những ước mơ còn dang dở, làm lụng vất vả với hy vọng con mình được ăn no mặc ấm. Tôi như chết lặng khi nghe những nỗi lòng của người phụ nữ ấy.

Khi màn đêm buông xuống, ai cũng đang say giấc nồng còn riêng tôi lại chẳng tài nào chợp mắt nổi, hình ảnh những đứa trẻ tội nghiệp, cùng người mẹ vất vả, tần tảo cứ hiện ra như khắc sâu vào trong xương tủy. Tôi như thức tỉnh,nhận ra mười mấy năm nay thật vô ơn, hồ đồ với mọi thứ xung quanh khi chỉ dành thời gian vào những thú vui vô bổ, sống một cách vô định, không mục tiêu, không tập luyện và không kỷ luật. Tôi kiểm điểm những việc đớn hèn mình từng làm trong quá khứ, những việc mà chẳng thể nào tệ hơn được. Tôi hối hận, hối hận vô cùng.

Trở về nhà sau hai ngày tuy ngắn ngủi nhưng học được bao nhiêu bài học vô giá,tôi đã nhận ra bản chất cốt lõi của cuộc sống. Tôi như tràn đầy ý chỉ,vạch ra những mục tiêu trong ba tháng hè dài đẵng, quyết tâm thay đổi bản thân. Tôi trải nghiệm nhiều hơn,tập luyện nhiều hơn, kỷ luật hơn, khiêm tốn hơn và dành thời gian cho gia đình rất nhiều thay vì những thú trận điện tử vô bổ.

Chuyến đi đó, tôi coi nó như một món quà vô giá mà cha mẹ đã tặng cho tôi, cũng như một tiếng trống to, đánh thức tôi và vực dậy tôi khỏi bóng tối u mê đầy cạm bẫy. Tôi thầm cảm ơn bố mẹ tôi, bởi vì họ là người đã sinh ra tôi, nuôi nấng tôi nên người và chính họ cũng là người giúp tôi nhận ra điều đó qua chuyến đi.Tôi nhận ra rằng: Điều quan trọng không phải ta sống được bao lâu, mà là ta sống như thế nào? Tôi sẽ đi nhiều hơn, trải nghiệm và học hỏi nhiều thứ mới lạ hơn, bởi lẽ đó chính là câu trả lời của chỉ riêng tôi cho câu hỏi: Ta sống như thế nào?

Nguyễn Nam Anh – 8A1
Đánh giá:
Tổng số điểm của bài viết là: 4/5 trong 22 đánh giá
Chia sẻ:

Văn bản mới

Thư viện ảnh